Học Sinh Của Tôi Lại Không Phải Người?!

Chương 14:

Chương trước

Chương sau

“Ầm!!”

Một tia sét khổng lồ giáng xuống sân trường, đánh sập cả một mảng đất tạo thành cái hố to tướng. Đám quái dị lập tức câm như hến, chỉ dám than thở trong lòng — quả nhiên là vị thần nhỏ mọn, nói vài câu cũng không chịu nổi.

Đáp lại ý nghĩ ấy là một tia sét mạnh hơn nữa. Cùng lúc, giọng nói lạnh lùng của Giản Hoang vang lên theo tiếng sấm:

“Ta không phải thần. Ta chỉ là bằng hữu của Sơn Thần núi Hi Dương. Lần sau muốn nói linh tinh thì trước tiên hãy xem xem mình còn lại bao nhiêu năm tu vi để chịu sét đánh.”

Đám quái vật trong trường đưa mắt nhìn nhau, không ai dám phát ra chút tiếng động nào.

Khoan đã, đại ca, chẳng phải lúc này ngài nên giải thích vụ thả mồi bắt cá sao?!

*

Bên ngoài trường, hai đứa trẻ may mắn chẳng hề nghe thấy tiếng còi báo động bên trong, cũng không cảm nhận được sấm sét điện giật gì cả, chỉ mãi mê hít lấy hít để bầu không khí bên ngoài.

Quý Minh Hi nhìn hai đứa trẻ đang nô đùa mà thấy buồn cười. Trước đó trong trường thì còn tỏ ra bình tĩnh điềm đạm, vậy mà vừa ra ngoài đã hoạt bát hẳn. Quả nhiên học sinh chẳng đứa nào thích ở trường cả.

Đi được khoảng năm trăm mét, một cây kẹo mút khổng lồ bất ngờ lao vun vút về phía họ, sau đó phanh gấp một cái, dừng lại một cách đẹp mắt ngay trước mặt Quý Minh Hi.

Trên đỉnh lớp vỏ nhựa có một cái lỗ, một cô bé kẹo nhỏ ló đầu ra, ngọt ngào gọi: “Thầy ơi thầy, là em nè~”

“Mới không gặp có chút xíu mà, xe kẹo đã đẹp hơn nhiều rồi nha.” Quý Minh Hi xoa đầu cô bé, trên tay cũng dính chút hương vị ngọt ngào của kẹo.

Cô bé cười tươi đến cong cả mắt, trước đó còn lo thầy không nhận ra mình, nhưng lại chẳng muốn trở lại dáng vẻ ban đầu.

“Thầy sắp xuống núi phải không? Trời sắp tối rồi, để em đưa thầy đi.” Cô bé vỗ vỗ lên lớp vỏ nhựa, lớp bao hình ống dài lập tức phồng lên, vừa vặn chứa được bốn người.

Quý Minh Hi bóp nhẹ gò má cứng cứng của cô bé kẹo, khen: “Trời ơi, thiên thần bé nhỏ ở đâu mà đáng yêu thế này! Thầy đang rầu không biết làm sao đây, cảm ơn em nhiều nha, lúc về thầy mua quà cho!”

“Hí hí hí hí hí~” Cô bé vui vẻ mở nắp lớp vỏ nhựa — có quà đó nha, không uổng công chờ lâu như vậy.

Bách Hiểu Sinh cảnh giác kéo tay thầy lại, hỏi: “Cái này là gì thế?”

“Xe đó, em chưa từng thấy à?” Trong mắt Quý Minh Hi bắt đầu hiện lên vẻ thương cảm.

Bách Hiểu Sinh: …?

Xe nhà ai mà phóng to thu nhỏ được lại còn tỏa ra mùi quái dị không giống người thế này?!

Thầy giáo mới đến này sao mà ngây thơ y như người sáng lập trường vậy.

Thấy đối phương cứ vô tư hớn hở định bước lên xe, trong lòng Bách Hiểu Sinh bỗng dâng lên một cơn giận kỳ lạ — cũng chẳng rõ là giận vì Quý Minh Hi quá mất cảnh giác trước yêu quái, hay giận chính mình vì lại nhớ đến người mà lẽ ra không nên nhớ đến.

“Năng lực không đủ thì đừng có tới gần mấy thứ khả nghi như vậy.” Bách Hiểu Sinh cố kéo thầy ra xa, miệng không ngừng càm ràm: “Em còn chưa xuống núi đâu đó, thầy mà chết ở đây thì phiền lắm luôn đấy! Chờ thầy xuống núi rồi, muốn chết sao cũng được!”

Tuy giọng cậu bé cực kỳ khó nghe, hoàn toàn khác với dáng vẻ ung dung trong trường học, nhưng Quý Minh Hi vẫn nghe ra được trong đó là sự lo lắng và sốt ruột.

Anh xoa đầu Bách Hiểu Sinh, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, đừng sợ. Xe này an toàn mà, thầy cũng rất khỏe, không chết được đâu. Không cần phải sợ.”

Một luồng ánh sáng vàng ấm áp — mà chỉ con người không thể nhìn thấy — khẽ bừng lên. Bách Hiểu Sinh như bị ai niệm chú đứng hình, lặng lẽ nhìn lên giữa không trung, rồi đột ngột buông tay, chỉ vào cô bé hỏi: “Cô ta đã nói tên với thầy chưa?”

Với tinh quái, tên là thứ vô cùng quan trọng — có thể là nguồn gốc, cũng có thể là nơi chứa đựng toàn bộ năng lực của chúng. Một tinh quái bình thường sẽ không dễ dàng tiết lộ tên mình, trừ khi vô cùng tin tưởng đối phương.

Quý Minh Hi lắc đầu. Còn sau lưng anh, nơi không thể thấy, cô bé kẹo đang dần hiện nguyên hình dữ tợn. 

Cứ mỗi lần Bách Hiểu Sinh nói một câu, trên người cô bé lại mọc thêm vài chiếc gai nhọn sắc bén, còn chiếc xe ban nãy thơm tho sạch sẽ cũng biến thành một chiếc xe tử thần nhăn nhúm, gớm ghiếc.

Bách Hiểu Sinh lén rút roi dài ra — cậu bé biết ngay mà, thứ này chẳng có ý tốt gì đâu.

Tinh quái sinh ra từ dị văn vốn bản tính tà ác, chỉ riêng việc lấy nỗi sợ hãi của con người làm thức ăn đã đủ chứng minh bọn chúng là loài trời sinh đã có dã tâm.

Cậu bé siết chặt roi da, nhưng chưa ra tay. Cậu bé muốn chờ đến khi Quý Minh Hi sắp chết mới ra mặt cứu giúp. Đến lúc đó, tên giáo viên ngu ngốc này sẽ tự hiểu ra rằng, ngoài mình ra, đám quỷ quái không có kẻ nào đáng tin — để khỏi phải tương lai bị tiêu hồn diệt phách.

“Phải rồi, thầy quên hỏi tên em mất rồi, lỗi của thầy đấy.” Quý Minh Hi dịu dàng nói: “Thầy tên là Quý Minh Hi, là giáo viên ở trường này, còn em tên gì?”

Bách Hiểu Sinh cười lạnh, đúng là đồ ngốc ngây thơ. Nếu chỉ cần hỏi là sẽ nói tên, thì đâu còn là quỷ quái nữa. Cậu bé siết chặt tay, sẵn sàng đón chờ tiếng hét thất thanh của Quý Minh Hi cùng cảnh tượng con quái vật kia lộ nguyên hình tấn công.

Nhưng ngay khoảnh khắc Quý Minh Hi quay đầu lại —

 

 

Hết

Chương 14:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page