Muốn Đoạt Thì Cứ Đoạt Đi

Chương 14:

Chương trước

Chương sau

“Chỉ là dù thế nào đi nữa, làm việc gì cũng nên để lại một đường lui.”

 

“Đường lui?”

 

“Nếu một ngày nào đó có chuyện bất trắc xảy ra, thì chính con đường lui đó sẽ trở thành lối thoát duy nhất.”

 

Hắn im lặng hồi lâu, rồi khẽ cất tiếng: 

 

“Đa tạ cô nương chỉ dạy.”

 

Chẳng bao lâu sau, Diêm thị lang đã đứng ngoài cửa gọi hắn rời đi. 

 

Hắn đi đến cửa, nhưng rồi lại quay người, chân thành nhìn về phía ta.

 

“Nếu một ngày ta thực sự có thể chấn hưng Công bộ, mong rằng khi ấy, ngươi cũng có thể nhìn thấy.”

 

“… Nhất định vậy.”

 

Mười hai năm sau nhớ lại chuyện này, ta mới chợt nhận ra, câu hỏi của hắn trước khi rời đi khi ấy, hóa ra thật sự mang theo một lời mời, thậm chí là một lời hẹn ước mơ hồ nào đó.

 

Chỉ là khi ấy, chính hắn cũng không ngờ rằng, hơn mười năm trôi qua, hắn đã trở thành một sủng thần bên cạnh Hoàng đế, còn ta, tiểu cô nương năm nào thao thao giảng đạo lý lại rơi vào bùn đất, chẳng thể gượng dậy nổi.

 

Ta ngồi thẫn thờ dưới mái hiên một lúc, chẳng biết từ khi nào, ngoài trời lại bắt đầu rơi tuyết.

 

Gió bặt vô âm, cả sân vắng lặng như ch*ết.

 

Bao nhiêu năm qua, năm nào cũng có tuyết lớn.

 

Hà tất phải cố chấp mãi với một thanh kiếm cũ.

 

Hai muội muội đều đã rời nhà, chỉ còn ta một mình đón Tết qua loa.

 

Nhàn rỗi vô sự, ta viết nốt quyển kết của 《Thập Bát Phương》, tranh thủ lúc tuyết vừa ngừng, ta vội vã chạy đến hiệu sách.

 

Đến nơi, mới hay hơn nửa dãy phố hiệu sách đã đóng cửa, nhiều nhà còn dán phong điều*, xa xa có thể trông thấy mấy tên giáp sĩ tuần tra qua lại.

 

Ta cảm thấy lạnh toát cả da đầu, lập tức quay người bỏ đi.

 

Không ngờ lại đụng ngay phải hai gã hoạn quan.

 

Thấy ta vội vã, hai kẻ kia liền chia ra trái phải giữ chặt lấy ta:

 

“Trong lòng ngươi cất giấu thứ gì?”

 

Một kẻ khác nhanh tay rút lấy bản thảo trong tay áo ta, lật giở vài trang, sắc mặt mới có chút dịu xuống:

 

“Thì ra chỉ là dâm thư*…”

 

Ta càng hoảng hốt, vội cúi đầu cầu xin:

 

“Hai vị đại nhân, đây chỉ là thứ tiên sinh nhà ta viết chơi, tiểu nữ lấy đến đây chỉ mong đổi lấy chút bút lộc mưu sinh, mong hai vị khai ân!”

 

Có lẽ thấy ta thành khẩn, hai người bọn họ cũng có phần do dự, nhưng chưa kịp quyết định, đã thấy một hàng người từ đầu phố đi đến.

 

Tất cả đều mặc phi ngư phục, thêu kim đao, dáng vẻ uy nghiêm, đội ngũ chỉnh tề, khí thế bức người.

 

“Tiên sinh nhà ngươi?”

 

Kẻ cầm đầu thân hình cao lớn, mày núi, mũi ưng, sắc mặt trắng bệch lạnh lẽo.

 

Mới thoạt nhìn qua, trông hệt như một cỗ tử thi biết đi.

 

Ta vừa nhìn đã nhận ra ngay, người này chính là chủ thẩm vụ án Phùng Ngọc năm đó, Chỉ huy sứ Trấn phủ ty, La Tống.

 

Ta nhận ra hắn, đương nhiên hắn cũng nhận ra ta.

 

Khóe môi lạnh băng của hắn hơi nhếch lên, hiện ra một độ cong lạnh lẽo:

 

“Hóa ra là Ngọc đại cô nương.”

 

“Tiên sinh trong miệng ngươi, chẳng hay có phải là bút giả thực sự của 《Thanh Minh Lục》 năm đó?”

 

Nghe hắn lại muốn vu hãm, ta lạnh lùng đáp:

 

“Môi trên của La chỉ huy sứ chạm môi dưới một cái, là Đại Tấn lại nổi gió tanh mư máu.”

 

Sắc mặt La Tống trầm xuống.

 

“Hắn có phải chủ sử hay không, đưa về Trấn phủ ty thẩm tra liền biết.”

 

Hai hoạn quan kia thấy vậy thì lập tức ngăn lại:

 

“Đã là đại án cần xét hỏi, cớ gì không đưa đến Đông Xưởng?”

 

Không ngờ, La Tống chỉ liếc bản thảo trong tay, cười nhạo:

 

“Đông Xưởng cũng đến bước đường cùng rồi sao? Định lấy thứ dâm thư này ra lừa gạt bệ hạ à?”

 

Hai người kia nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau.

 

“Chẳng qua là phân ưu thay bệ hạ, hà tất phân ngươi với ta?”

 

Nói đoạn, tên khốc lại* trước mắt bỗng quát lạnh một tiếng:

 

“Dẫn đi! Nghiêm hình tra khảo!”

 

(Khốc lại: Quan lại tàn ác)

 

Chỉ trong một đêm, ta liền bị tống vào Chiêu ngục.

 

Bất quá cũng chỉ là sớm hay muộn, ta chẳng lấy làm kinh hoảng.

 

La Tống áp giải ta vào ngục thất, còn không quên đắc ý cười nhạt:

 

“Tìm khắp nơi không thấy, ngờ đâu lại dễ dàng có trong tay.”

 

Hết Chương 14:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page