Thanh Mai Trúc Mã Bị Người Khác Cưa Đổ Rồi

Chương 14:

Chương trước

Chương sau

“Chỉ vì anh ta nhìn cô gái bàn bên một cái mà cậu chia tay à?”

 

“Không thì sao?”

 

Tôi lắc đầu.

 

“Cậu cũng nhờ mình xinh đẹp. Nếu mà xấu một chút, hành xử kiểu này ai mà chịu nổi cậu.”

 

“Không sao, cũ không đi, mới chẳng đến. Người tiếp theo chắc chắn sẽ tốt hơn. Đừng nói về tớ nữa, cậu và Yến Chính Dương thế nào rồi?”

 

Cái chủ đề này thà đừng nhắc còn hơn.

 

“Không tốt lắm à?”

 

“Hai người cãi nhau à?”

 

“Đại khái là vậy.”

 

“Anh ấy có người khác rồi sao?”

 

Tôi đỡ trán, không biết nên khóc hay cười.

 

Yến Chính Dương đâu phải là người của tôi, cho dù cậu ta có người phụ nữ khác thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

 

Đang không biết giải thích thế nào với Vũ Nhạc thì giọng mẹ vang lên từ dưới nhà, chắc là gọi tôi xuống lấy hoa quả.

 

Không lâu sau, tôi bưng đĩa hoa quả đã rửa sạch lên lầu.

 

“Anh tài xế là ai thế?”

 

Vũ Nhạc đột nhiên hỏi.

 

Tôi nhất thời không hiểu:

 

“Gì cơ?”

 

“Lúc nãy trong WeChat có người tên “Anh tài xế” nhắn tin cho cậu.”

 

“Thật sao?”

 

Tự nhiên tôi thấy phấn khởi, vội đặt đĩa hoa quả xuống bàn và mở điện thoại kiểm tra.

 

Vũ Nhạc nghi ngờ nhìn tôi:

 

“Ai thế, làm cậu vui đến vậy?”

 

Mở WeChat, quả nhiên là Lục Chiêu Nam.

 

“Đang làm gì?”

 

Chỉ ba chữ đơn giản nhưng khiến tim tôi đập thình thịch không thôi.

 

Bình tĩnh lại một lúc, tôi mới nhắn lại:

 

“Không làm gì cả, đang ở nhà.”

 

Rất nhanh, anh ấy trả lời.

 

“Lần trước cô bảo đi ăn tiệc thì nhớ rủ cô, chuyện đó còn nhớ không?”

 

Mặt tôi nóng bừng.

 

Do dự một chút, tôi gửi một icon ngốc ngếch qua.

 

“Lần này không phải ăn tiệc, tối nay bọn tôi ở Vân Đỉnh xem nhật thực hình khuyên, cô có muốn đến không?”

 

Tim tôi đập thình thịch.

 

Có chứ, tất nhiên là muốn đi rồi.

 

Nhưng mà, nhật thực hình khuyên là gì nhỉ?

 

Với một đứa mù tịt về thiên văn học như tôi, bản năng lập tức quay sang hỏi Vũ Nhạc.

 

“Nhật thực hình khuyên là gì vậy?”

 

“Hình như là một loại nhật thực, mấy ngày nay trên bản tin có nhắc đến, nghe nói tối nay có thể xem được. Sao thế?”

 

“À, không có gì, có người rủ mình đi xem nhật thực hình khuyên thôi.”

 

Vũ Nhạc nhướng mày.

 

“Con trai à?”

 

Tôi gật đầu: “Ừ.”

 

“Tớ có quen không?”

 

Vũ Nhạc lại hỏi.

 

“Cậu không biết đâu.”

 

“Vậy hai người quen nhau kiểu gì?”

 

“À, lần trước gọi xe qua app, vô tình quen biết thôi.”

 

“Xe qua app sao?”

 

Vũ Nhạc gật gù:

 

“Anh ấy nói xem ở đâu?”

 

“Hình như là Vân Đỉnh.”

 

Nghe vậy, Vũ Nhạc lập tức ngạc nhiên, giọng còn cao hơn bình thường.

 

“Không phải là khu nghỉ dưỡng Vân Đỉnh trên núi Ẩn Hiền đó chứ?”

 

Tôi hơi bất ngờ. “Cậu biết à?”

 

“Tất nhiên, đó là khu nghỉ dưỡng 5 sao, giá cả đắt đỏ lắm!”

 

Thật sao? Tôi suy nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra mình vẫn chưa trả lời Lục Chiêu Nam.

 

Nhưng cũng không thể bỏ Vũ Nhạc lại một mình ở nhà tôi được.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi đành chỉnh sửa tin nhắn và gửi cho cậu ta:

 

“Nhưng bạn tôi đang ở nhà tôi.”

 

Một lúc sau, tin nhắn trả lời đến.

 

“Cô hỏi xem bạn cô có muốn đi cùng không?”

 

Trong lòng tôi hơi phấn khởi.

 

“Vũ Nhạc, cậu có muốn đi xem nhật thực hình khuyên không?”

 

“Đi Vân Đỉnh à?”

 

Rõ ràng cô ấy cũng hào hứng.

 

“Ừ.”

 

“OK, để mình xem người khiến Tống Chi Vi tiểu thư của chúng ta vui vẻ đến thế là ai, tiện thay cậu đánh giá một chút.”

 

Tôi bị nói đến mức hơi ngại.

 

“Tụi mình chỉ là bạn bình thường thôi, không phải như cậu nghĩ đâu.”

 

“Thật không?”

 

Giọng điệu của Vũ Nhạc đầy hàm ý, rõ ràng chẳng tin lời tôi lắm.

 

Không lâu sau, Lục Chiêu Nam lái xe đến đón tôi.

 

Mẹ tôi nghe tin có con trai đến đón tôi đi chơi thì đã chờ sẵn trong phòng khách từ sớm.

 

Lục Chiêu Nam vừa bước xuống xe, liền đối diện với nụ cười thân thiện của mẹ tôi.

 

Anh ấy chỉ hơi sững lại một chút rồi nhanh chóng phản ứng, gật đầu và lễ phép chào hỏi:

 

“Cháu chào cô, cháu là Lục Chiêu Nam.”

 

“Chào cháu, chào cháu.”

 

Mẹ tôi cười tươi như hoa.

 

Tôi cảm thấy hơi ngượng, đứng bên cạnh chỉ biết đưa tay đỡ trán.

 

Biết vậy vừa nãy tôi nên bảo Lục Chiêu Nam dừng xe ở đầu ngõ, giờ chắc chắn mẹ tôi sẽ nghĩ ngợi lung tung.

 

Tôi liếc qua Vũ Nhạc, phát hiện cô ấy trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

 

“Sao thế?”

 

Tôi hỏi.

 

Vũ Nhạc quay sang nhìn tôi:

 

“Cậu đừng nói với mình là tài xế xe qua app mà cậu nhắc đến chính là Lục Chiêu Nam nhé.”

 

Đến lượt tôi ngạc nhiên.

 

“Cậu biết anh ấy à?”

 

“Anh ấy là người của trường T à?”

 

“Đương nhiên, trường mình không có cô gái nào là không biết anh ấy.”

 

Vũ Nhạc nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

 

“Cậu không biết sao?”

 

Tôi lắc đầu.

 

“Không biết, anh ấy nổi tiếng ở trường các cậu lắm à?”

 

“Cậu nghĩ một người con trai có ngoại hình như vậy mà không nổi tiếng được sao? Chưa kể thư viện của trường mình là do ông nội anh ấy tài trợ.”

 

Tôi há hốc miệng.

 

“Thật á?”

 

Lục Chiêu Nam chào hỏi mẹ xong, sau đó đi về phía chúng tôi.

 

Còn chưa kịp để tôi nói gì, Vũ Nhạc đã nở nụ cười vô cùng khiêm nhường.

 

Hết Chương 14:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page