Danh sách chương

“Hoàng thượng xem kìa, Tĩnh Vương vừa vào đến nơi, ánh mắt đã dính lấy Kỷ tiểu thư không rời.”

 

Lời bà ta vừa nói ra, khách mời trong yến hội liền đồng loạt nhìn về phía ta, ánh mắt tò mò, giễu cợt, ác ý, và chỉ đơn giản là xem kịch vui.

 

Khuôn mặt phụ thân ta lập tức trở nên khó coi.

 

Sau khi đón nhận tất cả ánh mắt kia, ta mới đột ngột nhớ ra rằng, lúc này ta có lẽ nên tỏ ra e thẹn.

 

Vì thế, ta kín đáo hạ mí mắt.

 

“Kỷ khanh, đây là viên minh châu mà khanh đã mất đi rồi tìm lại được phải không?”

 

22

 

Mọi người đều hiếu kỳ, Hoàng đế cũng không ngoại lệ.

 

Dường như ngài ấy rất quan tâm đến ta, gọi ta lên trước trả lời, hỏi về cuộc sống sau khi ta bị bắt cóc, may mà ta đã chuẩn bị kỹ càng trước khi đến nên không lộ ra điều gì.

 

Ta vừa nói dối vừa lén liếc nhìn về phía sư huynh, thấy huynh ấy đang lặng lẽ uống rượu, vẻ mặt lạnh lùng.

 

Khi nghe ta kể về cuộc sống no đủ của nghĩa phụ nghĩa mẫu, nét mặt của Hoàng đế tỏ ra vui mừng.

 

Ngài nói.

 

“Hồi nhỏ ngươi đáng yêu lắm, mới sinh ra đã biết được là trẫm bế rồi, ha ha ha.”

 

Hoàng hậu cười tiếp lời.

 

“Đúng thế, lúc đó ai mà không thích cô bé này, y như tạc từ ngọc ra vậy.”

 

“May mà Hoàng đế đã nhanh tay lẹ mắt, không thì cửa nhà Kỷ đại nhân đã bị người làm mai mối đạp nát rồi.”

 

Ta cúi đầu cười ngượng ngùng.

 

Một phụ nữ ăn mặc kiểu cung đình đoan trang xinh đẹp bên cạnh Hoàng hậu liên tục dùng khăn tay lau mắt, bây giờ mới lên tiếng.

 

“Đứa trẻ này số khổ, từ nhỏ đã xa lìa cha mẹ ruột, may là bây giờ đã khổ tận cam lai rồi.”

 

“Thần thiếp khẩn cầu Hoàng Thượng làm chủ, phục hồi hôn ước đã định với nhà họ Kỷ từ trước, Diễm nhi và thần thiếp sẽ đối xử tốt và yêu thương nàng.”

 

Hóa ra người này chính là Hoa Quý Phi, mẫu phi của Tần Diễm.

 

Ta không kìm được mà ngẩng đầu nhìn bà, đúng lúc ánh mắt chúng ta gặp nhau.

 

Mặt ta đỏ bừng, không hiểu sao cảm thấy bối rối, trong khi bà lại nhìn ta với ánh mắt trìu mến và thân thiện.

 

Niềm vui trong lòng ta lại tăng thêm vài phần, người mẹ chồng này có vẻ dễ gần.

 

Hoàng hậu cười nói.

 

“Muội muội nóng lòng lắm rồi, Hoàng thượng, ngài hãy thành toàn cho cặp đôi tuyệt vời này đi.”

 

Hoàng đế trầm ngâm một lát, hỏi phụ thân ta.

 

“Kỷ khanh, ý của khanh thế nào?”

 

Cha ta vẫn chưa kịp mở miệng, sư huynh đột nhiên đứng dậy, giọng có vẻ hơi hoài nghi hỏi.

 

“Phụ hoàng, hôm nay không phải là sinh thần của thập ngũ hoàng muội sao? Sao lại bàn luận chuyện hôn sự của tam đệ rồi?”

 

“Đúng vậy, Hoàng thượng.”

 

Người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh Hoa Quý Phi, nũng nịu than phiền.

 

“Tinh Nhi vẫn còn đang chờ phụ hoàng triệu kiến nữa.”

 

Bà ta là Cảnh Tần, mẫu phi của tiểu công chúa, bữa tiệc sinh nhật nữ nhi bị người ta cướp mất sự chú ý, chắc chắn là không vui, ánh mắt bà ta nhìn về phía ta rõ ràng đầy bất mãn.

 

Hoàng đế sững sờ một chốc, liền cười lớn.

 

“Ha ha, cũng đúng, hôm nay thập ngũ công chúa của trẫm mới là nhân vật chính. Chuyện này hãy bàn sau.”

 

Nói xong, hoàng đế sai người đưa công chúa nhỏ ra, đứa trẻ xinh xắn lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng.

 

Cuộc thảo luận về hôn sự của ta và Tần Diễm liền dừng lại.

 

Khi ta trở về chỗ ngồi, ta nghe thấy sư huynh nói nhỏ với Tần Diễm.

 

“Ta làm huynh trưởng còn chưa thành thân, tam đệ vội cái gì?”

 

Tần Diễm cười nhẹ không nói gì.

 

Ta có chút không vui, chuyện tốt suýt nữa thành công, lại bị sư huynh phá hỏng.

 

Có lẽ huynh ấy nghĩ rằng ta không thích Tần Diễm?

 

Ta cần tìm cơ hội để giải thích rõ ràng với huynh ấy.

 

Cơ hội mau chóng đến, do phụ thân ta ban cho.

 

23

 

Khi ta đối diện với sư huynh tại thư phòng, ta mới biết phụ thân ta thần thông quảng đại như thế nào.

 

Khi yến tiệc diễn ra đến nửa chừng, Hoàng thượng đã rời đi trước, tiếp theo là Hoàng hậu và các phi tần cũng lần lượt rút lui.

 

Ba vị hoàng tử lại không hề nhúc nhích, dường như đang say sưa uống rượu.

 

Nói cũng lạ, kể từ khi Hoàng thượng có ba người con trai này, sau đó không bao giờ thấy có con trai nữa, toàn là con gái.

 

Tiếc thật, phải chuẩn bị bao nhiêu của hồi môn đây!

 

Các đại thần lần lượt đến chúc rượu với phụ thân ta, ta ngồi một bên với nụ cười giả tạo, giữ vẻ thanh lịch,

 

Không thể uống rượu, cũng không có ai để trò chuyện, như một khúc gỗ, cảm thấy buồn tẻ.

 

Sau khi ngáp vài cái, phụ thân ta cuối cùng chỉ vào một cung nữ nói với ta.

 

“Những quyển sách con tìm vài ngày trước đây ở trong thư phòng, con theo nàng ấy đi, lúc về ta sẽ sai người gọi con.”

 

“Vâng, phụ thân.”

 

Ta ngoan ngoãn đứng dậy, theo cung nữ kia bước ra ngoài.

 

Ta vốn không thích đọc sách, làm sao có thể tìm được sách gì chứ?

 

Ta không biết lão hồ ly này đang nghĩ gì nữa.

Hết Chương 14.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page