Cố Trường Khanh đã ra tay độc ác.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, toàn bộ tài sản của nhà họ Ôn đều bị đóng băng. Hai căn nhà, cộng thêm số cổ phiếu đứng tên ba của Ôn Mạn.
Cố Trường Khanh khẳng định chắc nịch, Ôn Mạn không thể trụ được bao lâu.
Tòa án đến niêm phong tài sản, dì Nguyễn tức đến mức phải nhập viện truyền nước. Vừa tỉnh lại, dì không cam tâm, lại chạy đến công ty của Cố Trường Khanh làm ầm lên.
Nhưng Cố Trường Khanh bây giờ địa vị đã khác xưa, dì Nguyễn làm loạn cả buổi trời mà không gặp được người, bản thân còn suýt bị đưa vào đồn.
Ôn Mạn vừa dỗ dành vừa lựa lời, mãi mới đưa được dì Nguyễn trở lại bệnh viện.
Dì Nguyễn nằm trên giường bệnh, lo lắng không yên: “Chúng ta không có nhà để về cũng không sao, nhưng bên ba con còn cần một khoản tiền lớn để lo lót. Tuy luật sư Khương là người quen, nhưng tiền công tới tay vẫn phải thanh toán đầy đủ!”
Ôn Mạn nhẹ giọng an ủi: “Chuyện tiền bạc, con sẽ nghĩ cách.”
Dì Nguyễn vô cùng thương cô. Chiều hôm đó, dì đưa cho Ôn Mạn một cuốn sổ tiết kiệm, bên trong là tiền riêng của dì, khoảng hơn một triệu tệ.
Ôn Mạn biết đây là tiền dưỡng già của dì Nguyễn.
Cô nắm chặt cuốn sổ, giọng hơi nghẹn ngào: “Con xin dùng tạm, sau này…”
Dì Nguyễn lại ngắt lời cô: “Dì còn một căn hộ nhỏ ở ngoại ô, tuy có hơi cũ kỹ nhưng cũng tạm ở được. Ôn Mạn, con nhất định phải cố gắng hết sức để lo vụ kiện cho ba con.”
Ôn Mạn gật đầu.
Khi dì Nguyễn xuất viện, Ôn Mạn đón dì về căn nhà thuê tạm.
Căn nhà nằm trong một khu tập thể cũ, chỉ là một căn hộ hai phòng ngủ rộng 60 mét vuông, nội thất cũng sơ sài đến thảm hại, hoàn toàn không thể so sánh với căn nhà cao cấp trước đây.
Dì Nguyễn đi một vòng rồi dọn vào ở.
Ôn Mạn cảm thấy vô cùng áy náy, cô nhờ Bạch Vi tìm giúp mình hai công việc làm thêm.
Bạch Vi không mấy tán thành: “Bản thân cậu công việc đã chiếm nhiều thời gian rồi, giờ lại làm thêm hai việc nữa, không muốn sống nữa à?”
Ôn Mạn rất kiên quyết: “Tớ không sao đâu.”
Bạch Vi đoán cô đang cần dùng tiền vào nhiều việc nên đành phải tìm việc giúp cô, ngoài ra còn lục hết số tiền tiết kiệm riêng của mình cho Ôn Mạn vay.
Ôn Mạn ghi nhớ món ân tình này.
Hàng ngày, sau khi tan làm, cô lại đến nhà hàng làm thêm. Dù có hơi mệt, nhưng mỗi giờ cô có thể kiếm được 500 tệ.
Cô vốn xinh đẹp, đàn piano lại hay, nên quản lý rất sẵn lòng thuê cô.
Hoắc Thiệu Đình và Ôn Mạn gặp lại nhau chính tại nhà hàng này.
Hoắc Thiệu Đình không đi ăn một mình, anh đi cùng một người phụ nữ rất có sức hút. Trông họ như đối tác công việc, nhưng lại có chút gì đó mập mờ.
Ôn Mạn không hề ngạc nhiên, một người đàn ông ưu tú như Hoắc Thiệu Đình, bên cạnh chắc chắn không thiếu phụ nữ.
Cô có chút tự biết mình, cô và Hoắc Thiệu Đình là người của hai thế giới khác nhau. Dù có gặp mặt, cô cũng chọn cách không làm phiền. Chỉ đến khi vô tình chạm mặt ở gần nhà vệ sinh, cô mới khẽ gật đầu: “Luật sư Hoắc.”
Hoắc Thiệu Đình đang hút thuốc ở khu vực cho phép, nhìn thấy Ôn Mạn, anh khẽ cau mày.
Người phụ nữ này đã gầy đi một vòng.
Cằm nhọn hoắt, tuy vẫn xinh đẹp, nhưng lại có cảm giác chỉ cần bóp nhẹ là sẽ vỡ tan.
Hoắc Thiệu Đình biết rõ, trung tâm đào tạo nơi Ôn Mạn làm việc là nơi cao cấp, không cho phép giáo viên nhận việc riêng bên ngoài.
Anh từ từ nhả ra một vòng khói.
Làn khói lan tỏa giữa hai người, anh mới gạt tàn thuốc: “Cô Ôn rất thiếu tiền sao?”
Ôn Mạn ngẩn người.
Cô không ngờ Hoắc Thiệu Đình còn chịu hạ mình nói chuyện với cô. Cô khựng lại một chút rồi mới khẽ “dạ” một tiếng: “Vâng, khá là thiếu ạ.”
Hoắc Thiệu Đình đoán ngay đây là do Cố Trường Khanh giở trò.
Anh không hề có ý bênh vực, chỉ lướt mắt qua người Ôn Mạn.
Một người khó tính như Hoắc Thiệu Đình cũng phải thừa nhận, nếu Ôn Mạn muốn kiếm tiền bằng đường tắt thì thực ra rất dễ dàng. Cô không chỉ xinh đẹp, tính cách cũng rất mềm mỏng, lúc hôn hay làm chuyện đó, trông cô hệt như một con thú non.
Không người đàn ông nào lại không thích!
Việc cô có thể chịu khổ làm thêm trái lại khiến Hoắc Thiệu Đình có chút bất ngờ.
Nhưng luật sư Hoắc là người tôn trọng phụ nữ. Anh chỉ khẽ hất cằm, một động tác rất có phong thái.
Ôn Mạn biết anh đã cho phép mình đi, cô vội vàng bước vào nhà vệ sinh.
Lúc đi ra, Hoắc Thiệu Đình đã không còn ở đó, người phụ nữ xinh đẹp đi cùng anh đương nhiên cũng đã rời đi.
Ôn Mạn thầm nghĩ, có lẽ luật sư Hoắc sẽ có một đêm buông thả.
You cannot copy content of this page
Bình luận