Quán Ăn Năm Xưa

Chương 14:

Chương trước

Chương sau

Tiêu An siết chặt khóa trong tay, rồi quay sang nhìn mẫu thân ta: “Ta đi xem Mộc Dao một chút.”

 

Mẫu thân ta ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

 

Tiêu An bước vào viện của Liễu Mộc Dao, gọi toàn bộ ngự y trong Thái y viện đến.

 

Năm xưa ả điên cuồng, y khinh ghét.

 

Nay ả thoi thóp, y lại chẳng nỡ rời.

 

Bao nhiêu linh dược trân quý được đổ vào, ba ngày sau, rốt cuộc Liễu Mộc Dao cũng từ cơn mê mà tỉnh lại.

 

Việc đầu tiên ả làm khi tỉnh lại, là nhào vào lòng Tiêu An, bật khóc nức nở.

 

“An ca ca… thiếp không cần ‘một đời một người’ nữa…”

 

“Là thiếp quá tham lam, thiếp không nên như vậy… thiếp chỉ cầu xin người đừng bỏ rơi thiếp… đừng chối bỏ thiếp mà thôi…”

 

… 

 

Tại thư phòng, Thôi thị đun ấm trà nóng, rồi chậm rãi dâng lên cho Tiêu An.

 

Nàng ấy nói: “Phụ thân thiếp có một sản nghiệp nhỏ tại Giang Nam, bên đó còn có một vị thái y quen thân đang cư ngụ. Chi bằng… để Mộc Dao đến đó tĩnh dưỡng?”

 

Tiêu An day trán, vẻ mặt đầy do dự.

 

Thôi thị khẽ giọng nói: “Thiếp biết vương gia từng có tình xưa với Mộc Dao. Nhưng thái y đã căn dặn rõ ràng, lúc dưỡng bệnh tuyệt đối không được động khí.”

 

“Tính tình Mộc Dao, vương gia hẳn cũng hiểu. Nếu nàng vẫn ở trong phủ, lại chạm mặt Lan di nương, thì biết làm sao?”

 

“Huống chi… bụng Lan di nương, từng ngày một lớn…”

 

Thôi thị nói không sai.

 

Trong lúc Liễu Mộc Dao bệnh đến mê man, mẫu thân ta đã được chẩn ra có thai.

 

Vì để đứa nhỏ bình an ra đời, cũng vì để Mộc Dao không phát tác thêm nữa, Tiêu An rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý.

 

Liễu Mộc Dao không cam lòng rời phủ.

 

Ả khóc lóc thảm thiết, cầu xin gặp Tiêu An: “An ca ca… thiếp muốn ở bên người, thiếp không đi đâu hết!”

 

Tiêu An dỗ dành, giọng nhẹ như gió: “Dao Nhi, đợi nàng khỏi bệnh, ta sẽ đến đón nàng trở về.”

 

Liễu Mộc Dao chẳng còn cách nào khác, nước mắt đầm đìa, thiếp đi trong cơn mê, bị người dìu lên xe ngựa, rời phủ đi Giang Nam.

 

19.

 

Thời gian trôi qua thật mau.

 

Ban đầu, Tiêu An vẫn còn vương vấn Mộc Dao, thường hay hỏi Thôi thị về tin tức của ả.

 

Nhưng dần dà, số lần ấy ít hẳn đi.

 

Tâm trí của y, toàn bộ đều đã đặt nơi mẫu thân ta.

 

Mẫu thân ta kỳ thực đã dần bước vào tuổi xế tà, nơi khóe mắt bắt đầu hiện lên những nếp nhăn, thần sắc cũng không còn tươi thắm như trước.

 

Thế nhưng vẫn nấu ăn rất khéo.

 

Tiêu An vẫn mê nhất là bát canh dê người nấu, chỉ cần vài hôm không được uống, liền nhung nhớ khôn nguôi.

 

Lần ấy, khi mẫu thân ta lại một lần nữa dâng lên bát canh nóng hổi, Tiêu An khẽ vuốt mái tóc người, cảm thán: “Lan Phúc… nàng đã bạc đầu rồi.”

 

Mẫu thân ta khẽ cười, chẳng nói gì.

 

Kỳ thực, tóc bạc của người đã xuất hiện từ lâu rồi.

 

Đêm phụ thân ta mất, người trắng đầu chỉ sau một đêm.

 

Ngày Tiêu An gặp lại nương, mái tóc xanh biếc kia vốn là dùng mộc cao mà nhuộm thành.

 

 

Tháng mang thai của nương ngày một lớn, thái y dặn không nên tiếp tục gần gũi với Tiêu An.

 

Trong những đêm dài tĩnh mịch, ánh mắt Tiêu An dần dần dừng lại trên người ta.

 

Khi ấy, ta đã mười ba.

 

Tựa nhành non vươn lộc, dáng dấp trẻ thơ dần lui lại, bước vào độ tuổi hoa vừa chớm nụ.

 

Hết Chương 14:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page