Chương 1:
23/04/2025
Chương 2 (1)
23/04/2025
Chương 2.2:
23/04/2025
Chương 2.3:
23/04/2025
Chương 3.1:
23/04/2025
Chương 3.2:
23/04/2025
Chương 4.1:
23/04/2025
Chương 4.2:
23/04/2025
Chương 5.1:
23/04/2025
Chương 5.2:
23/04/2025
Chương 6.1:
23/04/2025
Chương 6.2:
23/04/2025
Chương 7.1:
23/04/2025
Chương 7.2:
23/04/2025
Chương 8.1: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.2: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.3:
23/04/2025
Chương 8.4:
23/04/2025
Chương 9.1:
23/04/2025
Chương 9.2:
23/04/2025
Chương 9.3:
23/04/2025
Chương 10.1:
24/04/2025
Chương 10.2:
24/04/2025
Chương 10.3:
24/04/2025
Chương 10.4:
24/04/2025
Chương 11.1:
24/04/2025
Chương 11.2:
24/04/2025
Chương 11.3:
24/04/2025
Chương 12.1: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 12.2: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 13.1: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.2: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 14.1: Không muốn!
24/04/2025
Chương 14.2: Không muốn
24/04/2025
Chương 14.3: Không muốn bái sư
24/04/2025
Chương 15.1: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.2: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.3: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 16.1: Chín năm sau
25/04/2025
Chương 16.2:
26/04/2025
Chương 16.3: Chín năm sau
26/04/2025
Chương 16.4: Trúng tuyển vào Vĩnh Cùng thư viện
26/04/2025
Chương 17.1: Đèn hoa sen
26/04/2025
Chương 17.2:
26/04/2025
Chương 17.3:
26/04/2025
Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu
26/04/2025
Chương 18.2:
26/04/2025
Chương 18.3:
27/04/2025
Chương 18.4: Đừng có đùa!
27/04/2025
Chương 19.1: Độc bọ cạp tím
27/04/2025
Chương 19.2: Ta luôn trung thành với tiểu thư
27/04/2025
Chương 19.3: Nhị biểu tỷ kết hôn
27/04/2025
Chương 19.4: Tiểu tử họ Lãnh đó thích muội á?
27/04/2025
Chương 19.5: Tiện nghi cho tên tiểu tử đó
27/04/2025
Chương 19.6: Đồ đệ ngốc
27/04/2025
Chương 19.7: Người trong hang đá
27/04/2025
Chương 20.1: Lãnh Thành Quang sư huynh
27/04/2025
Chương 20.2: Lãnh Thành Quang sao đã là lão sư rồi?
27/04/2025
Chương 20.3: Xin nghỉ
27/04/2025
Chương 21.1: Thuỷ Hưng Thành
27/04/2025
Chương 21.2: Thẩm gia
27/04/2025
Chương 21.3: Thiếu gia Trâu gia
27/04/2025
Xa Chí mặt tái mét, nụ cười nơi khóe môi cứng đờ như tượng, cố gắng gượng cười nhưng đuôi mắt đã kéo căng đầy nếp nhăn.
Không khí lập tức trở nên vô cùng lúng túng. Trần Nguyên Phúc hận không thể rèn sắt thành thép, trừng mắt nhìn Tiểu Tước, rồi lại quay sang nhìn sắc mặt Xa Chí, trong lòng rối như tơ vò, nhất thời không biết nên nói gì để tháo gỡ tình huống.
Trần Ánh Trừng lần đầu tiên thấy cha và anh cả mình lộ ra vẻ mặt xấu hổ khó xử đến thế, suýt nữa không nhịn được mà phá lên cười. Nhưng nhìn đến ánh mắt như sắp phun lửa của Xa Chí, nàng đành cố căng da mặt, ép nụ cười nghẹn lại trong cổ họng.
“Ngươi, ngươi thật là… Có thể được thành chủ ưu ái, đó là cơ duyên mà người ta cầu mấy đời còn không được!”
Trần Nguyên Phúc run giọng, nói ra một câu thường thấy trong các bộ tiểu thuyết.
“Không sao, không sao.”
Xa Chí cố gắng giữ dáng vẻ khoan dung độ lượng của bậc trưởng bối, nhưng trong lòng lại sóng ngầm cuộn trào. Hôm qua vừa bị hai đứa trẻ này náo loạn một trận, đến mức lộ cả thân phận, Tiểu Tước lại còn cắn hắn một miếng, thế mà hắn vẫn gạt bỏ hiềm khích, chủ động muốn thu nhận đối phương làm đồ đệ—kết quả lại bị từ chối thẳng thừng.
Thánh nhân còn khó mà nuốt trôi cục tức này, huống hồ hắn vốn dĩ đã là người bụng dạ hẹp hòi.
Nụ cười gượng gạo cuối cùng cũng không thể che giấu nổi nỗi tức giận, Xa Chí miễn cưỡng cười một tiếng rồi đứng phắt dậy, đích thân tiễn khách:
“Trời cũng không còn sớm, các ngươi cứ về trước đi. Chuyện thu đồ đệ, hôm khác bàn tiếp.”
“……”
Một đoàn người lặng lẽ rời phủ thành chủ, trở về Ánh Nguyệt Sơn Trang. Trần Nguyên Phúc và Trần Chính Thác cưỡi ngựa đi phía trước, trong màn đêm đuổi theo ánh trăng le lói phía chân trời.
Trần Ánh Trừng nằm trong lòng Cần Nương, lim dim sắp ngủ, trong cơn mơ màng nhìn thấy góc thùng xe có bóng dáng Tiểu Tước. Nhớ lại vẻ mặt giận dữ của Xa Chí khi vung tay áo bỏ đi, nàng không nhịn được bật cười khẽ:
“Thì ra… ngươi thật sự biết nói.”
Tiểu Tước liếc nàng một cái, rồi quay đầu đi. Trong động tác ấy hình như còn mang theo một chút oán trách.
“Nếu ngươi biết nói, sao trước đây lại không trò chuyện với ta?” Trần Ánh Trừng lẩm bẩm, ngáp một cái, “Tiếng ngươi nghe cũng dễ chịu lắm, sau này nói nhiều một chút nhé.”
Cả ngày mệt mỏi, trước mắt nàng dần trở nên mơ hồ. Trần Ánh Trừng cảm giác như Tiểu Tước vừa hé miệng định nói điều gì đó, nàng cố căng tai nghe cho rõ… nhưng chưa kịp nghe, cơn buồn ngủ đã nuốt chửng ý thức nàng, đưa nàng vào giấc ngủ sâu.
“Ta không muốn đến phủ thành chủ.” – Tiểu Tước nhẹ nhàng nói.
Đáng tiếc, Trần Ánh Trừng đã không còn nghe thấy nữa.
Cần Nương và Mộng Cô lại nghe được rõ ràng. Cả hai vẫn nghĩ Tiểu Tước là người câm, lần đầu nghe đứa trẻ này cất lời, đều không khỏi sửng sốt.
Mộng Cô tò mò hỏi: “Nếu con nói được, vì sao trước kia không mở miệng?”
“……”
Tiểu Tước liếc nhìn Trần Ánh Trừng đang ngủ say, rồi cúi đầu không đáp.
Cần Nương khẽ lắc đầu thở dài, “Đúng là đứa nhỏ bướng bỉnh.”
Tại lối vào sơn trang, Thẩm Tịnh đã chờ sẵn từ lâu. Nhìn thấy mọi người bình an trở về, bà thở phào nhẹ nhõm, vội bước đến đón lấy Trần Ánh Trừng từ tay Cần Nương.
“Đã xảy ra chuyện gì ở phủ thành chủ vậy?” – Thẩm Tịnh nhìn vẻ mặt u ám của Trần Nguyên Phúc, lo lắng hỏi.
“Về nhà rồi nói.” Trần Nguyên Phúc khẽ đáp, rồi lại nhìn sang Tiểu Tước mà thở dài: “Đứa nhỏ này, thật sự là không biết trời cao đất dày. Chính Thác, con dẫn nó về trước đi.”
Tiểu Tước sau khi bị răn dạy vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Cậu cúi người hành lễ với hai người lớn rồi lặng lẽ theo sau Trần Chính Thác quay về Lan Uyển.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Trần Ánh Trừng, vợ chồng Trần Nguyên Phúc mới bắt đầu bàn bạc về chuyện xảy ra trong đêm.
Thẩm Tịnh hỏi:
“Chàng nói là thành chủ muốn nhận Tiểu Tước làm đồ đệ? Ông ta chẳng phải trước giờ chưa từng thu đồ đệ sao?”
Trần Nguyên Phúc lắc đầu:
“Ta cũng không biết rốt cuộc ông ta đang nghĩ gì. Khi ông ấy rời thành đi vân du, Trừng Trừng nhà mình còn chưa ra đời mà.”
“Thành chủ vốn tính tình kiêu ngạo, năm xưa chẳng phải vì không muốn ở lại Xích Nhật Học Viện làm giảng sư nên mới quay về Thanh Bảo Thành sao? Bây giờ lại đột nhiên muốn thu đồ đệ, e là một là do cảm thấy đại nạn sắp tới, nên gấp rút tìm người truyền thừa y bát; hai là…”
Trần Nguyên Phúc tiếp lời:
“…Hai là Tiểu Tước thật sự là một kỳ tài, đến mức ngay cả người như ông ta—ghét thu đồ đệ—cũng phải động lòng. Ta thấy tinh thần thành chủ vẫn rất minh mẫn, không giống người sắp có chuyện gì lớn xảy ra.”
“Vậy thì chỉ có thể là khả năng thứ hai rồi.”
Thẩm Tịnh kết luận.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha
4 ngày