“Không phải đâu.” Thập Khả Tư cắt ngang lời anh, dùng tay áo lau nước mắt, mãi đến hai giây sau mới cất lời: “Em muốn đến trường của mọi người. Làm ơn cho em tham gia chương trình vừa học vừa làm.”
“Được.”
Quý Minh Hi không kìm được khẽ thở dài—đứa trẻ này quá kiêu hãnh, không biết đó là điểm tốt hay điểm xấu nữa.
Quý Xa Xa chở cả nhóm quay về trường học. Vừa đặt chân đến cổng, Bách Hiểu Sinh – kẻ đang rúc trong góc giả làm nấm – liền định dùng kỹ năng dịch chuyển để bỏ trốn, nhưng còn chưa kịp chạy đã bị Quý Minh Hi tóm gáy.
“Thầy—thầy Quý Quý Quý… thầy gọi em có chuyện gì vậy ạ?!”
Nhìn bộ dạng rối loạn của Bách Hiểu Sinh, Quý Minh Hi thản nhiên ném cậu bé sang cho Giản Hoang, còn mình thì lui về núp sau lưng đám đông.
Giản Hoang thì lạnh lùng hơn nhiều, vào thẳng vấn đề: “Thông tin của học sinh mới.”
Chỉ cần không nhìn thấy Quý Minh Hi, Bách Hiểu Sinh vẫn còn tạm gọi là bình thường. Cậu bé quay sang hỏi học sinh mới: “Đây là thông tin riêng tư của cậu, cậu chắc chắn muốn nói ra trước mặt nhiều người như vậy không?”
Thập Khả Tư ngẩn người gật đầu. Cô ấy vốn tưởng mình sẽ phải lên máy kiểm tra, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần sẽ bị đối xử như vật thí nghiệm. Không ngờ việc cô ấy cần làm, thật sự chỉ là bước vào cổng trường.
Một quyển sách đột ngột xuất hiện trên tay Bách Hiểu Sinh.
Cậu bé bắt đầu đọc: “Cơ thể cậu đã bị cải tạo bởi mảnh dữ liệu lành tính còn sót lại từ một sinh vật công nghệ cao đến từ không gian khác. Nhờ vậy, cậu sở hữu kỹ năng trình chiếu toàn ảnh (hologram).
Tuy nhiên, đó chỉ là trình chiếu hình ảnh, không thay đổi được môi trường thực tế xung quanh.
Ví dụ như lúc cậu ở nhà chiếu ra cảnh núi Hi Dương—trông có vẻ rộng lớn thoáng đãng, nhưng bước vài bước là vẫn đâm đầu vào tường như thường.”
“Vậy nó có thể lợi dụng cơ thể tôi để sống lại không?” Thập Khả Tư hỏi.
“Không. Trừ khi cậu lại để nó bắt được và truyền dữ liệu lần nữa.” Dứt lời, Bách Hiểu Sinh liền biến mất tại chỗ, chạy thẳng về căn phòng tận cùng trong trường để… tự nhốt mình.
Thập Khả Tư thở phào nhẹ nhõm, trong mắt cũng hiện lên chút nụ cười.
Hiện đang là giờ nghỉ trưa, Lý Thu Thu đưa cô ấy đi chọn ký túc xá. Các yêu quái khác thì vây quanh hai học sinh mới, hào hứng trêu chọc, bắt họ trình diễn kỹ năng mới cho cả nhóm xem.
Từ xa có một người đang đi tới—Ngải Tả Tư mang theo một cái ba lô lớn, bên hông buộc la bàn, trên tay cầm điện thoại, bộ dạng đầy tự tin như thể sắp ra chiến trường đi bắt yêu.
Quý Minh Hi hỏi: “Hôm nay định đi đâu?”
“Thôn Thập Hà!” Ngải Tả Tư hào hứng chạy đến bên thầy Quý, chia sẻ tin tức mình mới nắm được: “Nghe nói ở đó xảy ra hai chuyện kỳ quái, một là trường học bị ma ám, hai là có đạo sư đột nhiên ngất xỉu.
Mà người đó lại là Huyền Nhị Cửu của Yêu Hương Đường—dòng Huyền đấy! Đến cả anh ta còn không xử lý được, thì chắc chắn là yêu quái cỡ lớn rồi. Em phải đi xem thử, biết đâu gặp may lại bắt được.”
Quý Minh Hi nhìn đám học sinh đi ngang qua Ngải Tả Tư, trong lòng lặng lẽ trôi qua một hàng dấu chấm lửng.
Yêu quái mà anh ta muốn tìm… chẳng phải đang ngay bên cạnh sao?
Anh vỗ vai Ngải Tả Tư, không biết nên thấy thương hay cổ vũ cho anh ta, nghĩ hồi lâu, chỉ nói được hai chữ: “Vận may.”
“Đúng không! Tôi cũng thấy mình cực kỳ may mắn luôn!” Ngải Tả Tư cười tươi rói.
“Từ sau khi đến chỗ thầy, mấy chuyện truyền thuyết kỳ bí tôi gặp ngày càng nhiều, cứ đà này thì sớm muộn gì tôi cũng gặp được yêu quái thôi!” Nói xong, anh ta nhét điện thoại vào túi, vừa đi vừa ngân nga hát.
Sau khi chia tay với Ngải Tả Tư, cả nhóm đã bàn bạc ngắn gọn về cách xử lý quả cầu cơ khí. Cuối cùng quyết định để Giản Hoang giao nộp cho phía nhà nước, dù sao thì mảng công nghệ cao vẫn là nhà nước đáng tin hơn.
Quý Minh Hi một mình quay về văn phòng giáo viên, chuẩn bị sách vở cho tiết học buổi chiều.
Giữa trưa, trong phòng vẫn còn một người đang cắm cúi chấm bài. Anh ta cau chặt mày, trước mặt là một đống bài kiểm tra điểm thấp cùng với bài tập đã giao trước đó.
Khác với Ngải Tả Tư ba ngày hai bận chạy ra ngoài tìm yêu quái, Kỳ Dương Thiên thực sự là người nghiêm túc làm công tác giảng dạy.
Dù là soạn bài hay giao bài tập đều rất phù hợp với trình độ của học sinh. Xét về năng lực chuyên môn, bảo anh ta là giáo viên kỳ cựu mười năm cũng không ngoa.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng