Mộc Vũ chậm rãi đặt đũa xuống, làm ra vẻ như lơ đãng hỏi: “Chẳng phải còn có Trình Vãn sao? Cô ấy diễn cũng khá ổn mà?”
Hàn Gia Lệ nuốt vội miếng đậu đũa trong miệng, rồi ghé sát lại gần Mộc Vũ, mắt còn liếc ra cửa như sợ ai nghe thấy, giọng hạ xuống thật thấp: “Để tớ nói cho cậu nghe cái này, nhưng đừng truyền ra ngoài nhé. Ở đoàn phim ai mà chẳng biết cô ta có quan hệ mờ ám với đạo diễn. Dính lấy nhau như keo, nhìn mà phát chán.”
Mộc Vũ ngẩng đầu, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, hỏi tiếp: “Nhưng… cô ấy vừa đoạt giải Nữ phụ xuất sắc Kim Phượng Hoàng mà?”
Hàn Gia Lệ đúng lúc vừa cắn phải sợi gân trong món đậu xào, “phụt” một tiếng nhổ ra, rồi vung vẩy đôi đũa, giọng bỗng lớn hẳn lên, không kìm được bực tức: “Cái kiểu diễn xuất của cô ta, tớ còn diễn hay hơn ấy chứ! Mỗi lần quay là NG nhiều nhất, cả đoàn đều phải cười gượng chờ cô ta xong cảnh. Giải thưởng kia là từ đâu ra thì ai mà biết, nghe nói ban đầu người có nhiều hy vọng nhất là Vũ Mộc kìa!”
Mộc Vũ chỉ có thể cười nhạt. Trước kia cô mải mê lao vào vai diễn, chưa từng để tâm đến những chuyện bên lề, những quan hệ ngầm hay hậu trường tranh đấu. Không ngờ… một diễn viên phụ như Hàn Gia Lệ lại nhìn rõ mọi thứ hơn cô nhiều. Có lẽ, chính cô mới là người tự đóng khung bản thân trong thế giới lý tưởng quá mức.
Cô im lặng lùa thêm hai đũa cơm, rồi đặt chiếc bát trống xuống. Liếc nhìn đĩa đậu đũa xào thịt còn sót lại vài miếng, cô hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn đặt đũa xuống, không gắp thêm nữa.
Trước đây, Mộc Vũ từng mắc bệnh dạ dày khá nghiêm trọng, tất cả đều bắt nguồn từ việc ăn uống thất thường. Ở phim trường, giờ giấc sinh hoạt chẳng có gì ổn định. Có những hôm quay tới tận hai, ba giờ sáng, không ăn chút gì thì chẳng thể trụ nổi.
Thấy Mộc Vũ đã ăn xong, Hàn Gia Lệ cũng nhanh chóng lùa nốt mấy miếng cuối cùng rồi đứng dậy, thu dọn chén bát một cách thuần thục. Mộc Vũ lúc đó mới giật mình, vội vàng đứng lên định phụ giúp, nhưng khi tay cô còn chưa kịp chạm vào cái bát nào thì Hàn Gia Lệ đã gom hết tất cả vào lòng.
Cô chỉ biết cười gượng, chìa tay ra định giành lại, ngượng ngùng nói: “Cậu đã nấu ăn rồi, để tớ rửa bát cho nhé.”
Nhưng Hàn Gia Lệ né người, không cho đụng vào, giọng dứt khoát như ra lệnh: “Không cần, để tớ làm là được. Cậu lau cái bàn kia giúp tớ là xong.”
Thấy đối phương cứng rắn, Mộc Vũ cũng chẳng cố tranh giành nữa. Cô ngoan ngoãn đi đến bên bệ cửa sổ, lấy một chiếc khăn lau cũ, giặt sạch rồi quay lại lau bàn. Bàn ăn trong nhà vốn nhỏ, lại chiếm chỗ, nên ngày thường ăn xong là phải xếp gọn, dựng vào sau cánh cửa cho đỡ vướng.
Làm xong việc, Mộc Vũ chạy ra bồn rửa ngoài sân nhỏ. Nhìn Hàn Gia Lệ đang lúi húi rửa bát với hai tay đầy bọt xà phòng, cô không khỏi bật cười. Hàn Gia Lệ thấy cô lại gần thì nói với vẻ đầy quan tâm: “Cậu cứ vào trong nghỉ đi. Cả ngày lang thang ngoài đường, chắc cũng mệt rồi.”
Mộc Vũ chỉ mím môi cười nhẹ, không nói gì. Cô đón lấy chiếc bát đã rửa, dùng khăn lau lại một lượt cho sạch bóng.
Cô xếp chén bát đã ráo nước vào nồi, Hàn Gia Lệ xách nồi lên, giơ tay vẫy vẫy: “Xong rồi! Về nhà thôi!”
Mộc Vũ ôm khăn lau cùng chai nước rửa chén, nhìn theo bóng dáng Hàn Gia Lệ đang tung tăng bước đi phía trước, trong lòng bất chợt dâng lên một dòng ấm áp khó tả. Lặng lẽ, cô thì thầm trong lòng: “Về nhà… thật tốt biết bao.”
Hai người cùng trở về căn phòng nhỏ. Hàn Gia Lệ vừa bước vào đã ném luôn mớ đồ lặt vặt xuống, rồi như một đứa trẻ nhào thẳng lên chiếc giường con gái màu hồng của mình, ôm lấy chú gấu bông teddy cỡ lớn, vừa cười vừa lăn qua lăn lại như con nít.
Mộc Vũ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch ấy, không khỏi bật cười. Cô quay đi, xoay lưng lại với Hàn Gia Lệ, thay bộ đồ mới mua lúc chiều: Một chiếc áo thun đơn giản cùng quần lửng đến gối. Cô phải tranh thủ giặt sạch bộ đồ đang mặc để sớm trả lại cho Hàn Gia Lệ.
Phòng trọ nhỏ hẹp, không có lấy một chút riêng tư, nhưng cũng chẳng sao. Dù gì thì cũng toàn là con gái. Mà trong đoàn phim, cảnh này quá quen thuộc rồi. Nhất là khi quay ngoại cảnh, thay đồ ở mấy cái lều vải dựng tạm, bao nhiêu diễn viên ra vào cũng chẳng ai ngại ngùng gì.
Chỉ có mấy ngôi sao hạng A mới được trang bị xe riêng, bên trong có phòng thay đồ. Còn lại, ai cũng giống nhau, đều phải chia sẻ không gian.
Đúng lúc đó, Hàn Gia Lệ đang nằm thì bất ngờ bật dậy, sục sạo một lúc rồi rút ra một chiếc váy hở lưng màu đỏ rực, ném thẳng về phía Mộc Vũ, bật cười ha hả: “Mặc cái này đi! Tối nay tụi mình đến chỗ Tần Dung ăn mừng!”
Mộc Vũ quay phắt lại, vội giơ tay đỡ lấy chiếc váy rồi đưa lên che ngực bản năng, ánh mắt đầy ngạc nhiên: “Ăn mừng gì chứ? Đi đâu cơ?”
Hàn Gia Lệ nhảy tới bên cô, không kiên nhẫn giật lại váy rồi định mặc thử luôn cho Mộc Vũ, miệng cười tít mắt: “Tất nhiên là mừng cậu bị trượt vai rồi! Không đi là uổng cả buổi tối đó!”
Mộc Vũ tròn mắt, há miệng ngây người nhìn Hàn Gia Lệ. Thấy biểu cảm “đơ toàn tập” của cô, Hàn Gia Lệ không nhịn được bật cười. Cô cẩn thận thắt dây váy hoa tím quanh cổ Mộc Vũ, vừa thắt vừa cười khúc khích: “Đây là cách tớ và Tần Dung cổ vũ nhau đấy. Bị từ chối không phải lỗi của tụi mình, mà là vì tụi mình quá xuất sắc, khiến người ta tự ti thôi. Rồi sau này họ nhất định sẽ hối hận vì đã từ chối một nữ hoàng tương lai cho mà xem, ha ha ha!”
Bị Hàn Gia Lệ làm trò nhí nhố như vậy, tâm trạng u ám do buổi thử vai thất bại dường như tan biến khỏi lòng Mộc Vũ. Cô chợt ngây người, như bị kéo ngược về một khoảng ký ức xa xôi. Khi xưa cũng từng có những người bạn, cùng nhau động viên, cùng nhau phấn đấu. Nhưng con đường càng đi càng dài, người rơi rụng lại càng nhiều. Đến lúc chỉ còn lại mình cô, cô gần như đã quên mất cảm giác có đồng đội bên cạnh là thế nào.
Mộc Vũ lặng lẽ ngồi bên mép giường, một tay chống cằm, ánh mắt dịu dàng nhìn Hàn Gia Lệ đang lôi đâu ra một chiếc váy siêu ngắn rồi tự mình mặc thử. Đó là một chiếc chân váy chữ A màu đen đơn giản, phối với áo hai dây đen rộng rãi. Phía dưới lớp áo là những hàng sequin tròn lấp lánh, toát lên cảm giác tiệc tùng rực rỡ.
Sau khi thay đồ xong, Hàn Gia Lệ ngồi lên giường, lôi túi trang điểm ra, cầm một cái gương nhỏ rồi bắt đầu trang điểm. Cô ấy tán phấn, kẻ mắt, rồi búi cao mái tóc dài, cố định lại bằng một chiếc trâm. Cuối cùng, cô ấy xỏ vào chân đôi giày cao gót ít nhất cũng phải ba tấc, cười hí hửng: “Hehe, cậu cao hơn tớ. Không khéo lát nữa ai cũng tưởng tớ là nha hoàn của cậu mất, nên phải ‘ăn gian’ chiều cao một chút mới được!”
Mộc Vũ chỉ khẽ mỉm cười. Hàn Gia Lệ lại ghé tới, nắm tay cô đứng dậy, kéo đi một vòng từ đầu đến chân, rồi lôi ra một cây son bóng từ túi trang điểm. Trước tiên Hàn Gia Lệ dùng khăn giấy lau đầu thỏi son, sau đó cẩn thận tô lên môi Mộc Vũ. Tô xong, Hàn Gia Lệ lùi lại một bước, ngắm nghía kỹ càng hai bên rồi gật đầu hài lòng: “Da cậu trắng, chỉ cần thoa tí son thôi là nổi bần bật lên ngay.”
Mộc Vũ cầm chiếc gương nhỏ từ tay Hàn Gia Lệ. Trong gương, hiện ra một cô gái với đôi môi đỏ rực như lửa, gương mặt trắng như tuyết, tương phản mạnh mẽ mà quyến rũ tột cùng. Mái tóc đen xõa ngang vai, toát lên vẻ đẹp kiêu sa đầy ma mị, như một nữ hoàng hút máu bước ra từ thời Trung cổ.
Hàn Gia Lệ bất ngờ chui xuống gầm giường của Tần Dung, moi ra một đôi sandal quai bạc cao gót, rồi vứt huỵch xuống chân Mộc Vũ, nghênh ngang nói: “Đôi này là bảo bối của bà ấy đó. Nhưng bà ấy không có ở đây, nên tranh thủ mang thử mới được, haha!”
Mộc Vũ bật cười, đi thử đôi giày. Những sợi dây bạc mảnh mai quấn quanh cổ chân, kéo dài tới tận bắp chân, càng tôn lên đôi chân thon dài trắng mịn của cô. Cô dậm nhẹ vài bước, vô cùng hài lòng. Hàn Gia Lệ đúng là có mắt thẩm mỹ, tuy hay đùa cợt nhưng lại rất biết chừng mực, là người vừa năng động lại vừa tinh tế.
Sau khi cả hai sửa soạn đâu vào đấy, Hàn Gia Lệ giơ hai tay lên trời, lắc mông một cách lố bịch rồi hét to đầy khí thế: “Nữ hoàng bóng đêm sắp vi hành rồi đây! Các anh đẹp trai, có thể bắt đầu bò ra khỏi xó xỉnh đi là vừa!”
You cannot copy content of this page
Bình luận