Danh sách chương

Chưa được phân loại

Chương 13: Cô Thật Sự Thấp Hèn Đến Thế Sao?

Ôn Mạn bị Khương Duệ lôi đi bệnh viện.

Khương Duệ rất biết làm nũng, vết thương nhỏ xíu mà anh ta ở viện tận hai tiếng đồng hồ.

Khi anh ta đưa Ôn Mạn về nhà thì đã hơn chín giờ tối.

Tâm trạng Ôn Mạn cực kỳ tệ, nhưng vẫn nói lời xin lỗi:

“Hôm nay khiến anh bị liên lụy, thật có lỗi, Khương Duệ.”

Tâm trạng Khương Duệ lại càng phức tạp hơn cô.

Anh ta vốn tưởng rằng sau khi Ôn Mạn và Cố Trường Khanh chia tay, mình sẽ có cơ hội.

Nào ngờ giữa chừng lại xuất hiện một Hoắc Thiệu Đình.

Dù Hoắc Thiệu Đình luôn giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng khi vừa đến nơi, ánh mắt anh đã lặng lẽ lướt qua khắp người Ôn Mạn.

Tuy Khương Duệ không nói, song đâu có mù mà không nhìn thấy.

Anh ta không dám công khai đối đầu với Hoắc Thiệu Đình.

Nhà họ Hoắc có địa vị cao trong thành phố B, mà Hoắc Thiệu Đình lại là kẻ đáng gờm.

Tuy Khương Duệ thật lòng với Ôn Mạn, nhưng cũng không muốn vì cô mà kéo cả nhà xuống nước.

Anh ta nghiêng đầu nhìn cô.

Giọng nói nửa đùa nửa thật:

“Ôn Mạn, nếu vài năm nữa cả hai ta vẫn độc thân, thì cân nhắc đến tôi nhé?”

Sau khi được Hoắc Thiệu Đình “nhắc khéo”, Ôn Mạn ít nhiều cũng hiểu ý tứ của Khương Duệ.

Cô không muốn hại anh ta.

Ôn Mạn lắc đầu:

“Khương Duệ, đợi cha tôi ra tù, chắc tôi sẽ rời thành phố B… Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó.”

Khương Duệ im lặng nhìn cô thật lâu.

Rồi anh ta bật cười, nụ cười sáng sủa, dễ mến:

“Đùa với cô thôi, làm thật à? Lạnh đấy… Mau lên đi! Chuyện của bác trai cô cứ yên tâm, tôi sẽ nói thêm với cha tôi.”

Ôn Mạn thầm biết ơn vì anh ta không nói thẳng ra.

Khi cô vừa xuống xe, Khương Duệ bỗng gọi lại:

“Ôn Mạn!”

Cô quay đầu nhìn.

Khương Duệ vẫn ngồi trong xe, vẫy tay chào cô… Không hiểu vì sao, mắt Ôn Mạn hơi ươn ướt.

Cô dõi theo chiếc xe chạy đi, rồi mới bước vào trong nhà.

Có lẽ bóng đèn tầng một đã hỏng, ánh sáng mờ mịt. Cô lấy điện thoại ra, định bật đèn pin.

Thắt lưng cô bỗng bị ai đó ôm siết, môi cũng bị bàn tay nóng rực che chặt.

Trong cơn hoảng loạn, cô bị kéo vào lối thoát hiểm cạnh cầu thang.

“Ưm… Buông tôi ra!”

Như cô mong muốn, bàn tay kia rời đi, nhưng ngay sau đó, một thứ nóng bỏng áp lên môi cô.

Hơi thở đàn ông quen thuộc khiến Ôn Mạn sững lại.

Là Cố Trường Khanh…

Cô cắn mạnh, rồi vung tay tát anh ta một cái “chát” vang dội.

Bốn phía lập tức sáng trưng, đèn đột ngột bật sáng.

Ôn Mạn dùng hết sức, dựa vào tường thở dốc, như con cá nhỏ mắc cạn.

Cố Trường Khanh mặt mày u ám:

“Cô hạ tiện như thế sao? Ai cũng được, đúng không?”

Ôn Mạn ngẩng đầu, trong mắt dâng lệ nóng bỏng.

Cô không giận mà cười:

“Đúng! Tôi hạ tiện! Ngoài anh ra thì ai cũng được… Cố Trường Khanh, câu trả lời này anh hài lòng chưa?”

Sắc mặt Cố Trường Khanh càng u ám hơn.

Anh ta siết chặt cổ cô, gân xanh nổi lên:

“Cô dám!”

“Tại sao không dám? Cố Trường Khanh, anh hại tôi thảm hại đến thế, tôi còn gì mà không dám nữa?”

Cố Trường Khanh bỗng buông tay.

Anh ta rút ra bao thuốc, mở nắp, bên trong trống rỗng.

Anh ta vò nát nó, ném xuống đất, rồi ngẩng lên nhìn cô:

“Rời khỏi thành phố B đi! Tôi mua cho cô một căn biệt thự, cha cô cũng sẽ không sao hết!”

Ôn Mạn giận đến phát run.

Cô mím môi run rẩy, chất vấn:

“Anh bày ra tất cả những chuyện này chỉ để tôi làm tình nhân ngoài giá thú của anh sao? Cố Trường Khanh, anh thật độc ác!”

Sắc mặt Cố Trường Khanh vẫn dửng dưng:

“Ôn Mạn, đối đầu với tôi chẳng có lợi lộc gì! Tôi có thừa cách để trị cô.”

Dì Nguyễn xuất hiện ở hành lang, trong tay cầm cây lau nhà.

Bà giơ lên đánh túi bụi về phía Cố Trường Khanh.

Cố Trường Khanh giữ thân phận, không hề ra tay với một phụ nữ.

Dì Nguyễn thở hổn hển, tức tối mắng chửi:

“Đồ súc sinh! Mày dám quấy rối Ôn Mạn nữa tao đánh chết mày!”

Mắt Ôn Mạn hoe đỏ.

Dì Nguyễn quay đầu, dịu giọng nói:

“Nhà họ Ôn chúng tôi không bán con gái.”

Cố Trường Khanh bật cười lạnh.

Hừ! Không bán con gái…

Hết Chương 13: Cô Thật Sự Thấp Hèn Đến Thế Sao?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page