Ôn Chỉ theo Trúc Lam về nhà bà ta.
Vừa vào cửa, Trúc Lam đã kéo cô vào phòng khách ngồi xuống:
“Tiểu Chỉ, con uống trà, dì lên lấy tiền.”
Nói xong, bà vội vã lên lầu.
Vì là hàng xóm, hồi nhỏ mỗi lần Ôn Chỉ bị đánh, Trúc Lam xót xa thường cho cô lén sang đây trốn.
Mà Tiết Thu ghét Trúc Lam nên không sang tìm, cô có thể thở được đôi chút.
Lúc này ngồi trong phòng khách này, cô dâng lên cảm giác thân quen ấm áp.
Ôn Chỉ nâng tách trà người làm rót, nhấp một ngụm.
Ba phút sau, tiếng bước chân Trúc Lam vang xuống cầu thang.
“Tiểu Chỉ, vẫn giá ba vạn một viên chứ?”
Ôn Chỉ đặt tách, đứng dậy, thấy Trúc Lam xách một xấp tiền dày tới trước mặt.
Chưa kịp mở miệng, Trúc Lam đã nhét xấp tiền vào tay cô:
“Năm viên là mười lăm vạn, con đếm lại cho chắc. Nếu thấy ít, dì lên lấy thêm, giá để con quyết.”
Cầm số tiền nặng tay, Ôn Chỉ mỉm cười chân thành:
“Dì Lam, đủ rồi, ba vạn là được!”
Có mười lăm vạn này, ít nhất Ôn Phương Minh có thể yên tâm điều trị trong bệnh viện, còn dư cũng kha khá.
Thấy Ôn Chỉ thật thà, Trúc Lam càng thêm thương:
“Vậy con đếm đi.”
Ôn Chỉ không khách khí, ngồi xuống, lấy mười lăm xấp tiền mới cứng ra đếm từng xấp:
“Dì Lam, đủ mười lăm vạn.”
Xác nhận xong, cô lấy từ túi áo ra năm viên kim cương:
“Dì Lam, đây là năm viên, dì xem đi.”
Những viên kim cương lấp lánh bảy sắc, nổi bật trên túi vải đen, tựa dải ngân hà trong đêm, đẹp đến khó rời mắt.
Dẫu đã sở hữu một viên, giờ thấy thêm năm viên, Trúc Lam vẫn chìm đắm trong vẻ đẹp ấy.
“Tiểu Chỉ, con tìm ở đâu ra kim cương đẹp vậy? Dì mua trang sức bao nhiêu năm, chưa từng thấy phẩm chất nào tốt đến thế.”
Động tác bỏ tiền vào túi của Ôn Chỉ khựng lại, ánh mắt tránh đi, khóe môi mím nhẹ:
“Dì Lam, con mua từ một người bạn.”
Nghe ra cô không muốn nói quá chi tiết, Trúc Lam cũng hiểu làm ăn cần giữ bí quyết, không thể nói hết:
“Dì không hỏi nhiều. Chỉ muốn hỏi, ngoài kim cương trắng, con có màu khác không? Nếu có, dì cũng lấy, giá không thành vấn đề.”
Ôn Chỉ cất hết tiền, đáp:
“Tạm thời con chỉ có kim cương trắng. Nhưng con sẽ để ý, có hàng là báo dì đầu tiên.”
Trúc Lam gật đầu liên tục:
“Dì chờ tin tốt của con.”
Ôn Chỉ xách tiền:
“Dì Lam, con đi trước.”
Trúc Lam mỉm cười vẫy tay:
“Đi đường cẩn thận.”
Ôn Chỉ vừa đi, Trúc Lam lập tức lấy cả sáu viên kim cương ra (gồm cả viên hôm qua), quay bảo quản gia Quan Sâm:
“Quan Sâm, nhà thiết kế trang sức lần trước tôi bảo anh liên hệ, bảo cô ta tạm ngừng làm nhẫn, dùng sáu viên này thiết kế cho tôi một đôi khuyên tai kim cương trong ba ngày.”
“Ba ngày nữa tiệc thọ nhà họ Trúc, tôi muốn đeo đôi này dự tiệc.”
Quan Sâm nâng niu nhận sáu viên kim cương:
“Vâng, thưa phu nhân!”
Lúc này Ôn Chỉ còn chưa biết, chỉ vài ngày nữa, kim cương của cô sẽ bỗng chốc nổi như cồn, trở thành bảo vật khan hiếm bị phu nhân các hào môn Thành phố A tranh mua với giá cao.
Còn hiện tại, lòng cô chỉ đặt ở hai em trong bệnh viện.
Trên đường về viện, ngân hàng đã đóng cửa, Ôn Chỉ muốn làm thẻ mới để gửi tiền đành đợi ngày mai.
Đạp xe ba gác, nhớ tới chiếc điện thoại hỏng, cô tiện ghé cửa hàng, chọn một chiếc điện thoại một ngàn đồng.
Lại tiện đường mua cho ba anh em mấy bộ quần áo dày, sắp vào đông, lạnh hơn từng ngày, phải thay áo phông mùa hè đi, kẻo dễ ốm.
Cô còn mua thêm một số đồ dùng sinh hoạt, chất đầy sau xe ba gác.
Lúc ấy Ôn Chỉ mới hài lòng trở lại bệnh viện.
Trời ngoài đã tối, bệnh viện yên ắng, vắng người.
Cô xách đồ bước nhanh vào, miệng khe khẽ ngân nga.
Tới cửa ICU, cô vui mừng gọi:
“Cố Diệm, Tiểu Tiểu, chị về rồi.”
Lời vừa dứt, cô thấy ở hành lang trước cửa ICU, một gã vạm vỡ xăm ác quỷ trên cánh tay đang hung hăng xách bổng Cố Tiểu Tiểu gầy như mèo con.
“Cố Diệm, tao mặc kệ ba mày ở đâu. Giờ hắn chuồn rồi, chúng mày phải trả nợ thay. Không thì tao bán con em mày!”
“Nhỏ vậy cũng được năm trăm đồng, đủ tiền lãi một ngày.”
Trong tay hắn, mặt Cố Tiểu Tiểu đầy nước mắt sợ hãi, miệng há ra liên tục mà không phát nổi tiếng cầu cứu.
Còn Cố Diệm thì mặt mũi bầm tím, ngã sõng soài dưới đất, rõ là bị đá ngã.
Cậu ôm bụng, lau vệt máu nơi khóe môi, bất cam nhìn gã vạm vỡ:
“Trên người tôi chỉ có bốn trăm, đã đưa hết cho anh. Tôi thật sự hết tiền rồi. Anh thả Tiểu Tiểu xuống, tôi sẽ nghĩ cách kiếm tiền trả anh sau.”
Gã hừ lạnh:
“Hết tiền? Cố Diệm, đừng lừa tao. Không tiền thì em mày ở được ICU à?”
Hắn nghiến giọng:
“Hôm nay không trả, đừng mong mang con bé về!”
Thấy vậy, Cố Diệm nghiến răng lao tới như báo, định giật Cố Tiểu Tiểu khỏi tay hắn.
Vừa ôm được em, khóe mắt cậu thoáng thấy gã vung chân đá mạnh về phía hai đứa.
Cố Diệm lập tức ôm chặt em vào lòng, định lấy thân thể gầy gò đỡ cú đá ấy.
Bốp!
Cơn đau mà cậu tưởng sẽ ập đến lại không tới.
Cậu sững người nhìn, thì thấy chẳng biết từ bao giờ, Ôn Chỉ đã quay lại.
Giờ cô ôm chặt cậu và Cố Tiểu Tiểu vào lòng, dùng lưng mình chống trọn cú đá.
“Cô…” tại sao cứu bọn tôi?
Khóe mắt Ôn Chỉ thoáng đỏ vì đau, nhưng cô không rên một tiếng, gượng đứng thẳng, gườm gã vạm vỡ:
“Bắt nạt hai đứa nhỏ thì giỏi lắm sao?”
Thấy một phụ nữ xinh đẹp yếu ớt xuất hiện, gã khạc nhổ xuống đất:
“Ba chúng nó nợ tao, tao tới đòi. Việc quái gì tới mày, cút!”
“Không cút tao giết mày!”
Ôn Chỉ nuốt vị tanh nơi cổ họng, ánh mắt không hề run sợ.
Cô đứng thẳng, chắn trước Cố Diệm và Cố Tiểu Tiểu:
“Giờ là xã hội pháp trị. Mày đánh người trong bệnh viện, bao nhiêu người nhìn đấy. Có giỏi giết tao thử xem!”
“Còn nợ của ba chúng nó thì tìm ba chúng nó mà đòi. Đòi bọn nhỏ này mày đòi được cái gì? Đòi… cái rắm?”
“Hôm nay khi tôi còn ở đây, đừng hòng đụng vào bọn trẻ dù chỉ một sợi tóc!”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Team Super Convert
Đọc FULL bộ này chỉ 200 pha lê, mong mọi người ủng hộ ạ <3 <3 <3
13 giờ