Tự Có Gió Mát Đến Bên Em

Chương 13:

Chương trước

Chương sau

“Hửm? Cậu vừa nói gì?”

 

Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Từ Thanh Dã.

 

Không có bất kỳ sự chuẩn bị hay dự báo trước, Từ Thanh Dã đã tỏ tình với tôi.

 

Giữa đám đông ồn ào ở sân bay, Từ Thanh Dã ôm chặt tôi vào lòng.

 

Lương Trầm và Minh Hạo đứng một bên, nở nụ cười đầy rạng rỡ.

 

Hình thức chưa bao giờ quan trọng.

 

Tình yêu mới là điều quan trọng nhất.

 

7

 

Hứa Thuật Bạch lại học cùng trường với chúng tôi.

 

Khi tôi và Từ Thanh Dã đang nắm tay đi dạo bên hồ trong khuôn viên trường, chúng tôi tình cờ gặp Hứa Thuật Bạch.

 

Hình như cậu ta đang theo đuổi một cô gái.

 

Về ký túc xá, trong lúc trò chuyện, tôi mới biết cô gái mà Hứa Thuật Bạch đang theo đuổi lại chính là bạn cùng phòng của tôi.

 

Người được mệnh danh là hoa khôi của trường, gia đình cũng có điều kiện khá tốt.

 

Từ Thanh Dã có vẻ không vui.

 

Cậu ấy hỏi tôi tại sao lại quan tâm đến Hứa Thuật Bạch như vậy.

 

Tôi vội vàng kêu oan.

 

Từ khi quen biết Hứa Thuật Bạch từ cấp hai đến giờ, số lời tôi nói với cậu ta cộng lại còn không đủ viết một bài văn thi đại học.

 

Khi lên cấp ba, tôi chọn ban xã hội mà mình yêu thích.

 

Còn Hứa Thuật Bạch học ban tự nhiên.

 

Từ Thanh Dã bịt tai, không chịu nghe lời giải thích của tôi.

 

Tôi không còn cách nào khác, phải dỗ dành cậu ấy rất lâu.

 

Dỗ đến mức môi tôi sưng lên nóng ran, đầu óc choáng váng.

 

Sau này, chắc chắn là Hứa Thuật Bạch không theo đuổi được bạn cùng phòng của tôi.

 

Cậu ta đứng đợi dưới ký túc xá, những ngọn nến xếp thành hình trái tim đầy sáo rỗng bị cô quản lý ký túc xách thùng rác tới thu dọn từng cái một.

 

Khi Từ Thanh Dã tiễn tôi về, vừa hay nhìn thấy cảnh này.

 

Thực ra, tôi không hiểu.

 

Hứa Thuật Bạch đã tạo tài khoản truyền thông cá nhân của mình, và làm khá tốt.

 

Cậu ta cũng khá xuất sắc.

 

Bạn cùng phòng của tôi nói rằng, cậu ta không thực sự chân thành theo đuổi cô ấy.

 

Luôn cảm thấy cậu ta có mục đích nào đó khác.

 

8

 

Năm ba đại học.

 

Từ Thanh Dã bỗng nhiên nói muốn về thăm nhà.

 

Cậu ấy bảo rằng Lương Trầm và Minh Hạo cố ý từ nước ngoài trở về, sẽ cùng chơi vài ngày.

 

Khi máy bay hạ cánh, Từ Thanh Dã vừa hối hả dẫn tôi về nhà, vừa gọi điện cho cha mẹ tôi.

 

Nhưng điện thoại không liên lạc được, khiến cậu ấy lo lắng toát mồ hôi.

 

Khi chúng tôi về đến nhà, cha mẹ tôi đang chuẩn bị lái xe ra ngoài.

 

Từ Thanh Dã liền ngăn họ lại.

 

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn giúp giải thích lý do đột ngột quay về.

 

Cha mẹ tôi cười, mắt híp lại đầy vui vẻ.

 

Họ rất thích Từ Thanh Dã.

 

Sau khi xác nhận mối quan hệ với Từ Thanh Dã, tôi đã có một cuộc trò chuyện nghiêm túc với cha mẹ mình.

 

Cha mẹ tôi không phản đối, họ luôn tin tưởng vào lựa chọn của tôi.

 

Từ Thanh Dã làm cha mẹ tôi vui vẻ cười suốt.

 

Khi Lương Trầm và Minh Hạo đến nhà tôi, bữa tối đã được chuẩn bị xong.

 

Thời gian như được kéo ngược trở lại những ngày cấp ba, vừa chân thành vừa nhiệt huyết.

 

Ngày bà tôi xuất viện, Từ Thanh Dã đi cùng tôi để đón bà.

 

Bà nắm lấy tay tôi, thủ thỉ bên tai rất nhiều điều.

 

Bà nói:

 

“Bà thấy Thanh Dã rất tốt, con của chúng ta đúng là có mắt nhìn.”

 

Tôi gật đầu lia lịa.

 

Từ Thanh Dã mà.

 

Chắc chắn là rất tốt rồi.

 

9

 

Từ Thanh Dã dần bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.

 

Còn tôi cũng tìm thấy hướng đi của cuộc đời mình.

 

Tôi mở một tiệm hoa, lập tài khoản truyền thông cá nhân và trở thành một người viết lách chuyên nghiệp.

 

So với việc chạy qua lại trong các tòa nhà văn phòng, bàn hợp đồng và bận rộn với tiệc tùng xã giao, tôi thích những con chữ giản dị và cuộc sống bình yên hơn.

 

Tôi hy vọng có thể ghi lại mọi cung bậc cảm xúc của thế gian này, dù là buồn hay vui.

 

Những khoảnh khắc dù lớn hay nhỏ, tôi đều muốn biến chúng trở nên thật đặc biệt và ý nghĩa.

 

Từ Thanh Dã rất ủng hộ ý tưởng của tôi.

 

Cậu ấy luôn ôm tôi vào lòng, vừa nghiêm túc vừa cẩn thận.

 

Cậu ấy nói:

 

“Em chỉ cần hạnh phúc, tự có gió mát thổi đến.”

 

Đúng vậy.

 

Gió mát của tôi chính là Từ Thanh Dã.

 

Thế nhưng, Hứa Thuật Bạch lại thường xuyên đến tiệm hoa của tôi mua hoa.

 

Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy anh ta, tôi đều cảm thấy không thoải mái.

 

Dường như Hứa Thuật Bạch cố ý phớt lờ sự lạnh nhạt của tôi đối với cậu ta.

 

Cậu ta chỉ chọn một bó hoa bách hợp trắng, rồi không nói gì cả.

 

Cậu ta lặng lẽ nhìn tôi cắt tỉa, gói hoa, sau đó trả tiền và quay lưng rời đi.

 

Sau khi Từ Thanh Dã nghe chuyện, cậu ấy đã đặc biệt đợi sẵn ở tiệm hoa vào ngày hôm đó.

 

 Khi Hứa Thuật Bạch nhìn thấy cậu ấy, mặt cậu ta tái nhợt.

 

Cậu ta quay người định rời đi, nhưng bị Từ Thanh Dã chặn lại.

 

“Nói chuyện một chút?”

 

“Được.”

 

10

 

Hứa Thuật Bạch không bao giờ xuất hiện nữa.

 

Lần tiếp theo tôi nghe tin về cậu ta là trong nhóm bạn học của chúng tôi.

 

Nghe nói cậu ta đã tự thành lập một công ty, quy mô không lớn lắm nhưng cũng tạm ổn.

 

Cũng nghe nói cậu ta đã có bạn gái, hình như tên là Lâm Tây gì đó.

 

Cậu ta từng nói:

 

“Thương nhân trọng lợi, nhẹ tình.”

 

Tôi không phản bác, nhưng cố tình trêu Từ Thanh Dã:

 

“Nhưng anh cũng là một thương nhân mà.”

 

Từ Thanh Dã xoa đầu tôi, đôi mắt cậu ấy sáng lấp lánh, vẫn như mọi khi, rất nghiêm túc:

 

“Trước hết, anh là người yêu của em.”

 

Từ Thanh Dã rất giỏi nói những lời tình cảm.

 

Mỗi lần như vậy, tôi đều đỏ mặt.

 

Nhưng tôi biết, những lời cậu ấy nói đều là thật lòng.

 

Mỗi một lời hứa thời niên thiếu, cậu ấy đều thực hiện được.

 

Khi biết tin về Hứa Thuật Bạch, Từ Thanh Dã chỉ thoáng ngạc nhiên rồi khẽ cười.

 

Tôi hỏi cậu ấy cười gì.

 

Cậu ấy trả lời:

 

“Không phải sự bồng bột tuổi trẻ, mà là nói được làm được.”

 

11

 

Ngày tôi và Từ Thanh Dã kết hôn, Hứa Thuật Bạch đã đến.

 

Chúng tôi không gửi thiệp mời cho cậu ta, cậu ta cũng không bước vào sảnh tiệc mà chỉ đứng ở cửa.

 

Khi tôi mặc váy cưới bước về phía Từ Thanh Dã, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dưới sân khấu.

 

Cha mẹ và bà tôi khóc đến rơi lệ.

 

Từ Thanh Dã cũng đỏ cả mắt.

 

Tôi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út đang run rẩy của cậu ấy, kiễng chân hôn lên đôi môi của cậu.

 

“Chào anh Từ.”

 

“Từ nay về sau, em chính là bà Từ rồi.”

 

  • Hết – 
Hết Chương 13:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page