Phi Tâm Kế

Chương 13:

Chương trước

Chương sau

“Nàng có biết nếu Hoàng hậu nương nương có được Hoàng tử, có thể sẽ giữ con mà diệt mẹ, nàng ta sẽ không lưu tình với nàng, nàng không sợ sao?”

 

Hoàng thượng nhìn ta.

 

Ta khẽ mỉm cười: “Thần thiếp không sợ.” 

 

“Thần thiếp còn có Hoàng thượng làm chỗ dựa, chỉ cần Hoàng thượng còn đây, thần thiếp liền chẳng có gì phải sợ.” 

 

“Vì Hoàng thượng, thần thiếp nguyện làm mọi điều…”

 

Hoàng thượng bỗng ôm chặt lấy ta: “D@ao nhi, nàng đáng ra phải là Hoàng hậu của trẫm!”

 

23.

 

Chờ Hoàng thượng rời đi, ta thấy đệ đệ hai mắt đỏ hoe bước ra.

 

“A tỷ, tỷ thực sự yêu Hoàng thượng đến vậy sao? Vì người mà ngay cả con ruột cũng có thể giao cho kẻ khác?”

 

Ta nhìn đệ đệ, chỉ trong nửa năm mà đã cao lớn hơn hẳn. 

 

“Ta không phải vì Hoàng thượng, mà là vì hài tử của ta, cũng là vì chúng ta.”

 

“Chuyện của Từ Tiệp dư khiến ta hiểu rõ, nếu không có đủ quyền thế, dù là sinh mẫu của Hoàng tử cũng vô dụng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thay thế.” 

 

“Nếu ta sinh ra Hoàng tử, phụ thân lại quyết định giữ con diệt mẹ, giao hài tử cho Thuần Phi nuôi dưỡng, vậy thì tính mạng của chúng ta – tỷ đệ ta và mẫu thân – e rằng khó giữ!”

 

“Bây giờ ta sắp xếp trước một bước, không chỉ có thể để Hoàng thượng ghi nhớ ân tình của ta, mà còn có thể giúp chúng ta tìm đường sống trong chốn hiểm nguy…”

 

“A tỷ, ta muốn nhập ngũ, ta muốn trở thành chỗ dựa của tỷ, sau này sẽ không để bất kỳ ai khi dễ tỷ nữa!” Đệ đệ nhìn ta, trong mắt đã ngấn lệ, nhưng vẫn kiên cường không chịu để rơi xuống.

 

Ta còn một câu chưa nói ra – việc Từ Tiệp dư mang thai bảy tháng, đột nhiên biết được chuyện nhà họ Từ hại c.h.ế.t tình lang của nàng ta, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

 

Thai nhi bảy tháng cùng với mẫu thân đều đang lúc yếu ớt nhất, hài nhi cũng dễ sinh non. 

 

Giữa lúc này lại biết được tin tức như vậy, chẳng khác nào muốn đẩy Từ Tiệp dư và hài tử vào chỗ c.h.ế.t.

 

Ta hoài nghi đây là do Hoàng hậu làm, bởi vậy không thể không phòng bị.

 

Năm ngày sau, Hoàng thượng vì áy náy mà sắp xếp cho đệ đệ ta nhập ngũ. 

 

Đệ đệ khi ấy tuy mới chín tuổi theo tuổi mụ, đứng giữa hàng quân lại vô cùng nhỏ bé yếu ớt, thế nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, dùng nụ cười ấy để an ủi ta.

 

Hoàng thượng ôm ta vào lòng: “Hài tử này rất có chí khí!” 

 

“Có một đệ đệ như vậy, nàng nên lấy đó làm niềm an ủi. Sau này, Hoàng nhi của chúng ta sẽ có một vị cữu cữu tốt!”

 

Tiễn đệ đệ lên đường, ta an tâm dưỡng thai, cẩn thận suy nghĩ cách cứu mẫu thân ra ngoài. 

 

Chỉ khi không còn mối ràng buộc này, ta mới có thể quang minh chính đại đối phó với nhà họ Tống.

 

Bốn tháng sau, ta trải qua muôn vàn gian nan, cuối cùng hạ sinh một Hoàng tử. 

 

Hoàng thượng mừng rỡ khôn cùng, lập tức hạ chỉ phong ta làm D@o phi.

 

Ngoài ra, Hoàng thượng còn ban một đạo thánh chỉ đến phủ họ Tống, phong mẫu thân ta làm Nhị phẩm cáo mệnh, đồng thời phái hai ma ma trong cung đến hầu hạ mẫu thân.

 

Ta hiểu đây là cách Hoàng thượng bảo vệ mẫu thân ta. 

 

Ngài thân là Hoàng đế, không thể trực tiếp can thiệp vào nội viện của thần tử, đây đã là điều duy nhất ngài có thể làm lúc này.

 

Tiểu Liên bế hài tử đến bên giường ta. 

 

Ta nhìn sinh linh bé nhỏ trong tã lót, trong lòng bỗng quặn thắt, nước mắt không tự chủ rơi xuống.

 

Hoàng thượng ôm lấy ta: “D@o Nhi, là trẫm có lỗi với nàng.”

 

Ta nén đau lòng, nói với Tiểu Liên: “Đưa đến Vị Ương cung đi!”

 

Tiểu Liên cũng hết sức không đành lòng, nhưng nàng ấy không có cách nào khác, đành ôm hài tử rời khỏi Ỷ Mai viện.

 

Ngay sau đó, thánh chỉ phong phi của ta được truyền khắp hậu cung, cả hậu cung cũng lập tức biết rằng tân phong D@o phi đã đem Nhị Hoàng tử cho Hoàng hậu làm dưỡng tử.

 

Cả hậu cung chấn động, Thuần Phi lập tức xông đến.

 

“Tiện nhân!”

 

Hết Chương 13:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page