Chú Nhỏ Của Tôi

Chương 13:

Chương trước

Chương sau

Không khí trong lớp không còn nhẹ nhàng như trước, ai cũng chăm chú ghi chép miệt mài.

 

Nhưng trong môi trường đó, bàn học của tôi luôn xuất hiện vài thứ lạ lùng.

 

Một hộp sữa chua, một quả táo, một hộp thuốc cảm, thậm chí cả một hộp đường đỏ.

 

Hỏi ai để lại, cả lớp chỉ cười trừ, chẳng ai nhận cả.

 

Cuối cùng, trong một lần tôi đến lớp sớm, tôi bắt gặp bóng dáng cao lớn đang lén đặt một túi trái cây theo mùa vào ngăn bàn tôi.

 

Tôi gọi cậu ấy lại:

 

“Hàn Chu.”

 

Cậu ấy quay đầu, thấy tôi thì mặt đỏ bừng:

 

“Ngưng Ức.”

 

Tôi cầm lấy túi trái cây, nhìn cậu ấy.

 

Hàn Chu gãi đầu, ngượng ngùng nói:

 

“Hôm qua mẹ tôi gửi lên, tôi ăn không hết, nên…”

 

Tôi ngắt lời cậu ấy:

 

“Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không cần đâu.”

 

Hàn Chu có chút lúng túng:

 

“Không sao đâu, cậu cứ ăn đi, cậu gầy thế này, phải ăn nhiều vào.”

 

Chàng trai vốn đầy nhiệt huyết trên sân bóng rổ, giờ đây đứng trước mặt tôi lại tỏ ra vụng về.

 

Ánh mắt cậu ấy lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào tôi.

 

Tôi quen thuộc ánh mắt ấy lắm, vì đó từng là ánh mắt tôi nhìn Đường Hà.

 

Rõ ràng nóng bỏng như tia lửa, nhưng lại lảng tránh, như sợ sẽ để lộ cảm xúc trong lòng.

 

Nhưng, nếu đã không thể, thì đừng để đối phương nuôi hy vọng.

 

Tình cảm nên rõ ràng như vậy, đúng không?

 

Nhìn ánh mắt chân thành của cậu ấy, tôi mím môi, nhẹ nhàng nói:

 

“Tôi có người thích rồi.”

 

Hàn Chu sững lại, rồi nói:

 

“À… Ừm, được thôi.”

 

Tôi đưa túi trái cây trả lại cho cậu:

 

“Tôi hiểu tấm lòng của cậu rồi.”

 

Cậu ấy bất ngờ nhét túi trái cây vào tay tôi:

 

“Cậu có người mình thích cũng không sao. Tôi chỉ muốn tặng cậu thôi.”

 

Nói xong, cậu ấy quay người bước đi, không ngoảnh lại.

 

Chiều thứ bảy, tan học.

 

Xuống xe buýt, khi gần đến nhà, tôi thấy dưới ánh đèn đường có một bóng người quen thuộc.

 

Người ấy cũng nhìn thấy tôi, nở nụ cười gượng gạo gọi:

 

“Ngưng Ức, tan học rồi à?”

 

Tay tôi vô thức siết chặt quai balo.

 

Tôi hỏi:

 

“Cha, sao cha lại ở đây?”

 

Cha bước tới, dáng đi hơi khập khiễng.

 

Tôi ngập ngừng hỏi:

 

“Chân cha làm sao vậy?”

 

Cha cười ngượng:

 

“Dạo này làm việc vất vả quá, bị xe cán vào mu bàn chân.”

 

Tôi hỏi:

 

“Cha đã đi khám chưa?”

 

Ba cau mày:

 

“Khám cái gì chứ, không có tiền. Còn bị chủ nợ lương nữa.”

 

Tôi im lặng, không biết phải nói gì.

 

Cha thử dò hỏi:

 

“Con có tiền không? Cho cha mượn tạm ba ngàn được không? Đợi ông chủ trả lương, cha sẽ trả lại con.”

 

Tôi nhỏ giọng đáp:

 

“Con không có nhiều như vậy… Hơn nữa, lần trước con đưa cha tiền để mua thuốc cho bà nội, cha cũng chưa trả lại con.”

 

Cha đột nhiên nổi nóng:

 

“Con nhắc chuyện đó làm gì? Cha đâu có quỵt nợ! Con với mẹ ở khu chung cư cao cấp như thế này, mà lại nói không có tiền? Con lừa ai chứ?”

 

Giọng cha rất to, bảo vệ khu chung cư liếc qua một cái nhưng cũng không làm gì thêm.

 

Thấy vậy, cha lập tức đưa tay giật lấy balo của tôi:

 

“Cái balo này là mới đúng không? Chắc cái thằng cha giàu có của con mua cho phải không? Nó có tiền như vậy, làm sao con không có tiền?”

 

Trong balo còn có cuốn nhật ký của tôi, tôi ra sức giữ chặt không để cha giật đi.

 

Sau một hồi giằng co, cha nổi cáu, đẩy mạnh tôi một cái.

 

Tôi va vào gốc cây bên đường, vai đau nhói, nước mắt trực trào nơi khóe mắt:

 

“Con không có ba ngàn, con chỉ có tám trăm thôi.”

 

Cha gắt gỏng:

 

“Con nói sớm đi có phải xong không? Cha chỉ mượn thôi, chứ đâu phải xin, con đừng có bày đặt tỏ ra đáng thương.”

 

Tôi lục tìm trong ngăn sâu nhất của balo, lấy ra chiếc điện thoại, mở ảnh đại diện của cha trên WeChat, rồi nhập số tiền.

 

Cha ghé sát nhìn, chỉ vào số dư trong tài khoản của tôi:

 

“Không phải còn hai ngàn hai đó sao? Sao chỉ đưa cha tám trăm?”

 

Tôi gần như cầu xin:

 

“Con còn phải đóng tiền sách vở và tiền ăn nữa.”

 

Không biết câu nào của tôi đã chạm đến dây thần kinh của cha, ông nổi cơn giận dữ:

 

“Nhà nó chỉ cho con chút tiền ăn như vậy thôi à? Mẹ con tàn nhẫn với con vậy sao?!”

 

Nếu không phải vì cha lừa lấy tiền với lý do mua thuốc cho bà nội, làm sao tôi chỉ còn lại từng đó? Ai mới là người tàn nhẫn với tôi đây?

 

Nhưng những lời đó, tôi không muốn nói ra nữa. Tôi chỉ cúi đầu, nhập mật khẩu chuyển tiền.

 

Cha vẫn tiếp tục chửi bới, mắng cha dượng tôi không ra gì, mắng mẹ tôi không biết xấu hổ.

 

Cuối cùng, khi cha lại lôi những chuyện không đâu từ quá khứ ra để mắng mẹ là “đồ lăng loàn”, tôi dừng tay.

 

Tôi ngẩng lên, nói:

 

“Cha mà còn mắng mẹ nữa, thì con sẽ không đưa tiền cho cha đâu.”

 

Cha sững lại, quay đầu nhìn tôi.

 

Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông, chỉ còn lại sự độc ác và oán hận.

 

Rồi ông giơ tay lên, tát mạnh vào mặt tôi một cái.

 

“Giỏi lắm, mẹ mày tìm được người cha dượng giàu có, giờ mày coi thường tao đúng không?”

 

“Nếu không có tao, liệu mẹ mày có mang mày đi tái hôn không? Bà ấy đã bỏ mặc mày mà chạy từ lâu rồi!”

 

Hết Chương 13:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page