Tới ngày biểu diễn của ban nhạc, tôi vẫn có mặt.
Bạn thân, Lục Tiêu Nhiên, bố mẹ tôi, bác trai bác gái nhà họ Lục đều tới.
Tôi ngồi trước micro, nhìn xuống phía dưới.
Bạn thân lặng lẽ tiếp thêm động lực cho tôi, ánh mắt Lục Tiêu Nhiên dịu dàng nhìn tôi.
Tôi hít sâu một hơi, liền nhìn thấy Lâm Tuyết.
Cô ta cầm loa lớn, đột nhiên nói: “Hôm nay mọi người có phúc lắm, chắc chưa từng thấy ban nhạc của người câm đâu nhỉ, đúng, ca sĩ chính tên là Tang Duyệt, là người câm đó ha ha.”
Bố tôi đứng bật dậy gọi bảo vệ.
Tôi nhắm mắt lại, trong đầu vang lên lời bạn thân và Lục Tiêu Nhiên nói.
“Nếu cậu từ bỏ chính mình, mới là tàn tật thật sự.”
“Đừng sợ, anh sẽ luôn bên em.”
“Anh thích cô Tang Duyệt rực rỡ như ánh mặt trời, láu lỉnh lại thích bày trò tinh quái.”
“Tang Duyệt, em là người xuất sắc nhất.”
“Tất cả bọn anh đều ở đây.”
Tôi từ từ mở mắt.
Đúng vậy, họ đều ở đây, tôi còn sợ gì nữa chứ.
Tôi cầm micro, mở miệng.
Tôi cứ nghĩ mình vẫn không thể nói, nhưng từ micro lại vang lên giọng tôi: “Chào mừng mọi người đến với buổi biểu diễn của ban nhạc Tang Nhiên.”
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi đã quên mất sự ngạc nhiên khi mình có thể cất tiếng trở lại, chỉ đắm chìm trong cảm xúc ấy: “Trước khi biểu diễn, tôi muốn tặng ca khúc này cho người tôi yêu.”
Lăng Thần rất nhanh trí, lập tức đưa cây guitar cho tôi.
Tôi hát xong, cầm micro nói: “Cảm ơn mọi người.”
“Còn nữa…” Tôi nhìn về phía Lục Tiêu Nhiên: “Em không câm nữa rồi, anh còn muốn ở bên em không?”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu thật mạnh.
Một năm sau…
Ban nhạc Tang Nhiên tôi lập ra đi biểu diễn ở nhiều thành phố, nhận được không ít lời khen ngợi.
Công ty game của Lục Tiêu Nhiên cũng chuẩn bị lên sàn chứng khoán.
Bác Lục cảm động nói: “Xem ra con không thể thừa kế công ty của bố rồi, mau mau sinh đứa nhỏ để nó nối nghiệp đi.”
Lục Tiêu Nhiên ôm trán.
Buổi tối, anh gọi video cho tôi.
Một lúc sau, anh lắp bắp nói: “Anh có dự án mấy trăm triệu muốn bàn bạc với em, được không?”
Tôi không thèm!
Ba năm sau, tôi và Lục Tiêu Nhiên kết hôn, còn sinh một cặp long phụng, điều này khiến hai bên gia đình vui đến phát điên.
Một ngày nọ, tôi dẫn con đi dạo ở trung tâm thương mại, chợt thấy Lâm Tuyết đang quét dọn.
Tôi không để ý đến cô ta.
Bạn thân tôi từng nói, từ sau khi Từ Vĩ bị đuổi khỏi công ty, Lâm Tuyết liền chê nghèo ham giàu, chia tay anh ta, sau đó mù quáng đi làm vợ bé cho người ta, kết quả bị phát hiện, rơi vào cảnh này.
Tôi khẽ lắc đầu.
“Mẹ ơi, tối nay ăn gì vậy?”
Tôi mỉm cười nhìn người đàn ông đang bước về phía chúng tôi.
“Bố tới đón mình rồi.”
Ngoại truyện – Góc nhìn của Lục Tiêu Nhiên
Năm tám tuổi, tôi biết Tang Duyệt từng bị bắt cóc.
Cô ấy chỉ nhỏ hơn tôi mấy tháng.
Theo lời hai bên gia đình, chúng tôi là thanh mai trúc mã, họ cũng rất vui lòng vun vén cho chúng tôi, chỉ đợi chúng tôi trưởng thành.
Chúng tôi học cùng một mẫu giáo, cùng một tiểu học, cùng một trường cấp hai, thậm chí cùng một trường đại học.
Tôi thích trêu chọc cô ấy.
Không phải vì rảnh rỗi.
Chỉ là mẹ Tang từng nói với tôi: “Duyệt Duyệt từng bị bắt cóc, để con bé quên đi chuyện đó, chúng ta đã thuê chuyên gia thôi miên giúp nó, con thường xuyên chơi với Duyệt Duyệt, có thể khiến con bé hoạt bát hơn.”
Tang Duyệt quả thật rất hoạt bát, thậm chí thường xuyên “bắt nạt” tôi.
Nhưng thế thì đã sao.
Tôi cam tâm tình nguyện.
Tôi học ngôn ngữ ký hiệu vì cô ấy.
Sau này, cô ấy giả câm, sau này nữa, vì vụ hỏa hoạn mà cô ấy bị sốc tâm lý.
Cô ấy sợ bị bỏ rơi.
Tôi chỉ muốn nói với cô ấy: “Từ khoảnh khắc gặp được em, đời anh đã được định sẵn rồi.”
Đừng sợ, Tang Duyệt, còn có anh.
Dù em có câm, thì anh sẽ làm người điếc.
Chúng ta cứ làm vợ chồng giả câm giả điếc cả đời này.
Hết.
You cannot copy content of this page
Bình luận