Quán Ăn Năm Xưa

Chương 13:

Chương trước

Chương sau

Thái y được mời đến chẩn trị kín trong phòng. 

 

Sau khi trải qua ép nôn, châm cứu và sắc thuốc điều hòa, rốt cuộc Lưu bà tử cũng tỉnh táo trở lại.

 

Bà ấy nhìn quanh bốn phía, thần sắc mơ hồ, như vừa tỉnh khỏi giấc mộng dài.

 

Chính vào lúc ấy, Thôi thị chỉ tay về phía mẫu thân ta, hỏi: “Ngươi từng gặp nữ nhân này chăng?”

 

Lưu bà tử khẽ gật đầu.

 

Sắc mặt Tiêu An lại trầm xuống.

 

Nhưng ngay sau đó, Lưu bà tử chậm rãi nói: “Gặp rồi, là trong bức họa mà Liễu di nương đưa cho ta.”

 

“Nàng bắt ta phải nhìn kỹ chân dung ấy, rồi ép ta uống một bát thuốc… Sau đó, khi tỉnh lại thì đã ở trong vương phủ.”

 

17.

 

Khi Tiêu An bế mẫu thân ta bước ra khỏi tiểu các, Liễu Mộc Dao lập tức từ trong viện chạy ra.

 

Ả bất chấp cấm vệ ngăn cản, đầu tóc tán loạn, điên dại lao về phía Tiêu An, níu lấy tà áo y.

 

“An ca ca! Thiếp thật sự không hạ dược bà ta! Thiếp thật sự không có…”

 

Nhưng Tiêu An đã chẳng buồn lắng nghe nữa.

 

Nhân chứng, vật chứng đều đủ. 

 

Cả một dãy phố quanh nhà Lưu bà tử đều xác thực: chính Liễu Mộc Dao mang người tới, ép bà ấy uống thuốc.

 

Hơn nữa, thuộc hạ của Thôi thị còn tìm thấy chân dung mẫu thân ta trong phòng của Liễu Mộc Dao.

 

Thế nên bất kể ả có khóc lóc gào thét ra sao, có kêu oan bao nhiêu, Tiêu An cũng chẳng còn tin tưởng nữa.

 

Y chỉ lạnh lùng liếc ả một cái đầy chán ghét, mặc ả ngã sõng soài nơi nền đất bùn lầy sau trận mưa.

 

Ta đứng yên, lặng lẽ nhìn ả điên cuồng khóc la, sau đó len lén trèo qua tường, men theo vách tới cửa sau của vương phủ.

 

Lưu bà tử đã đứng sẵn ở đó, tựa như đợi ta từ lâu.

 

Ta nhét gói lớn đầy vàng vào lòng bà ấy, thì thầm: “Tạ ơn bà bà, xin thay ta gửi lời cảm tạ tới chư vị bá tánh trong xóm.”

 

Lưu bà tử không nhận gói vàng.

 

Bà ấy khẽ xoa đầu ta, mắt đỏ lên: “Mỗi khi trong miệng nhạt nhẽo, lại thật lòng thèm cái hương vị thịt dê mà phụ thân ngươi từng nấu…”

 

18.

 

Liễu Mộc Dao bị cấm túc.

 

Ả gào khóc trong phòng, khẩn thiết van xin được gặp Tiêu An một lần.

 

Thế nhưng Tiêu An nhất quyết không chịu gặp ả.

 

Y ở mãi trong viện của mẫu thân ta, không rời nửa bước.

 

Đến khi trận mưa đầu thu trút xuống, Liễu Mộc Dao phát bệnh.

 

Bệnh lần này… nặng lắm.

 

Trên thân ả có một vết thương cũ, là vì Tiêu An mà lưu lại.

 

Năm đó nơi chiến địa Tái Bắc, ả từng vì y mà chắn một mũi tên.

 

Mũi tên ấy tẩm độc, tuy khi đó đã hút máu kịp thời, nhưng vẫn còn sót lại độc tố trong thân thể.

 

Nay, hoặc là vì nỗi uất ức dồn nén nhiều ngày, hoặc là do khí trời đột ngột giá lạnh…

 

Thương cũ tái phát, Liễu Mộc Dao rơi vào mê man bất tỉnh.

 

Tỳ nữ thân cận của ả quỳ giữa hành lang, gào khóc đến khản giọng cầu khẩn Tiêu An: “Vương gia… xin người tới gặp Mộc Dao cô nương lần cuối đi… chỉ e lần này cô nương không qua nổi…”

 

Cùng với lời thỉnh cầu, nha hoàn ấy dâng lên một chiếc khóa đồng tâm đã hoen gỉ.

 

Trên khóa còn vết máu cũ đã loang lổ, là chứng tích hai người từng vào sinh ra tử bên nhau.

 

Rốt cuộc, có những điều… chẳng dễ gì buông bỏ.

 

Hết Chương 13:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page