Danh sách chương

Cảm giác rơi xuống đột ngột chấm dứt, Lý Tùng La ngồi trên một chiếc ghế xoay trong văn phòng. Trước mặt là chiếc bàn gỗ đen đường nét lạnh lùng, đối diện bàn là một chiếc ghế xoay khác.

Nàng nhìn bằng mắt thường không thấy có người ngồi, nhưng trên ghế lại vang lên giọng máy móc đã ám nàng mấy ngày nay.

【Xin chào, đã lâu không gặp.】

【Ngươi có thể gọi ta là Hệ thống Cứu Thế, hoặc đơn giản gọi là Hệ thống……】

Nhân lúc âm thanh máy móc còn đang nói, Lý Tùng La vòng qua bàn, nhấc chiếc ghế đối diện lên vung thử——tiếng nói vẫn vang lên ở chỗ cũ, ừm, không phải cái ghế này biết nói.

Lúc nàng nhấc ghế, giọng hệ thống thoáng khựng lại trong chốc lát, vô cùng vi diệu.

Hệ thống nói cho nàng biết, lý do nàng yếu ớt nhiều bệnh, mệnh ngắn, không phải vì bẩm sinh, mà bởi khi nàng chuyển thế thì hồn phách không còn toàn vẹn.

Tiền kiếp của nàng là một vị “Kiếm tiên cứu thế” Tạ Phù Cừ, hắn là người xuyên không, vốn đã ký kết khế ước với hệ thống, hoàn thành nhiệm vụ cứu thế thì có thể trở về thế giới của mình để chuyển sinh.

Nhưng ở trận đánh cuối cùng với Boss, Kiếm tiên cứu thế và BOSS đồng quy vu tận, một phần hồn phách bị lưu lại trong thời gian đó, chỉ còn một phần nhỏ quay về hiện thế, chuyển sinh thành Lý Tùng La.

【Ngươi kiếp trước đã cứu thế giới, mà ta lại không thể thực hiện giao ước ban đầu giúp ngươi chuyển thế về nhà, cho nên giờ ta đến để bù đắp sai lầm này.】

Lý Tùng La đặt ghế xuống, ngồi lên đó: “Bù đắp?”

Hệ thống:【Ta sẽ đưa ngươi đến thế giới nơi <Tạ Phù Cừ> bỏ mạng, giúp ngươi gom đủ những mảnh hồn phách còn sót lại của hắn.】

【Chỉ cần hồn phách trọn vẹn, ngươi sẽ thoát khỏi bệnh tật, có được một thân thể khỏe mạnh.】

Lý Tùng La co hai ngón tay, nhẹ gõ lên mặt bàn: “Vậy tức là ta phải ký lại với ngươi một khế ước mới?”

【……Không, ngươi chỉ cần tiếp tục khế ước của <Tạ Phù Cừ> là được, bởi vì các ngươi là cùng một người.】

Cùng một người?

Nghe đến cách gọi này, Lý Tùng La thấy hơi buồn cười. 

Tiền kiếp thì vẫn là tiền kiếp, ngay cả mặt còn chưa từng gặp, sao có thể coi là cùng một người.

Nàng không tin hệ thống, nhưng lần này hệ thống coi như may mắn —— bởi vì cuộc đời Lý Tùng La vốn dĩ ngắn ngủi vô vị, sự xuất hiện của hệ thống chính là niềm vui duy nhất trong suốt mười bảy năm sống của nàng.

Nàng ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế xoay, rất nhanh chấp nhận thiết lập này, rồi với giọng điệu dửng dưng đáp: “Được thôi, ta đồng ý, tiếp tục khế ước đó.”

Lý Tùng La cho rằng bản thân chỉ đang ở trong một giấc mơ cực kỳ chân thực.

Hoặc giả bệnh thần kinh của nàng đã từ ảo thính tiến hóa thành ảo giác, tự mình tưởng tượng ra hệ thống này. Đ

iều khiến nàng bất ngờ là thì ra bản thân lại thuộc loại người thích mấy thiết lập “cứu thế giới”.

……Cũng khá ngầu đấy.

Mới xuyên qua, Lý Tùng La chưa nhận ra đây là hiện thực.

Lúc nhảy xuống Ma vực, Lý Tùng La cũng chưa nhận ra đây là hiện thực.

Nàng luôn nghĩ mình chỉ đang trong một giấc mơ dài và sống động, cho nên muốn gì làm nấy, hoàn toàn tùy hứng, chẳng thèm để tâm đến những nhiệm vụ hay chỉ dẫn mà hệ thống đưa ra.

Mãi đến khi Lý Tùng La trong Ma vực chịu đói hai ngày, rồi thật sự chạm mặt Tạ Phù Cừ —— nàng mới nhận ra: Hình như không phải mơ.

Nàng không hề bị bệnh thần kinh, hệ thống cũng không phải do nàng tưởng tượng ra.

Thì ra thật sự tồn tại một thế giới khác, Lý Tùng La thật sự có một tiền kiếp mang tên Tạ Phù Cừ, hắn là kiếm tiên cứu thế, dung mạo tuấn mỹ vô song, kiếm pháp thiên hạ đệ nhất.

Từ lúc đó, trong lòng Lý Tùng La nảy sinh một nghi vấn.

Hệ thống, rốt cuộc là thứ gì?

Khi bị hỏi đến, Tạ Phù Cừ chẳng hề do dự, đáp: “Đồ vô dụng.”

Lý Tùng La: “……”

Tuy không nhận được đáp án mong muốn, nhưng đây cũng là một câu trả lời đúng đắn, không thể phản bác.

***

Tiên giới, thành Vân, phủ thành chủ của gia tộc Nguyễn.

Một tiên tử mặc tiên y hoa lệ dẫn người bán hàng rong đi qua hành lang ngọc thạch. 

Ngoài hành lang, kỳ hoa được tiên khí nuôi dưỡng, chẳng màng mùa vụ, thi nhau nở rộ, tím đỏ đan xen, rực rỡ lấn át cả ánh ráng hồng buổi sớm.

Trong căng thẳng, hắn ta vẫn không nhịn được mà tò mò nhìn thêm mấy đóa hoa trong vườn.

Nghe nói linh khí nơi tiên giới hưng thịnh đến mức có thể nuôi dưỡng cỏ hoa bình thường thành tinh linh, nay xem ra quả không phải lời đồn vô căn cứ.

Nghĩ tới đây, trong lòng gã bán hàng rong lại dấy lên sự ngưỡng mộ.

Tiên giới quả thật có điều kiện bẩm sinh tốt đẹp, nào giống yêu giới bên kia khổ hàn nguy hiểm, lại càng không như nhân giới đổi thay từng ngày từng tháng.

 

Hết

Chương 129:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page