Danh sách chương

Bằng không, tại sao cho dù hắn có cố gắng đẩy Quý Minh Hi rời khỏi bao nhiêu lần đi nữa, thì người kia vẫn quay về núi Hi Dương, trở thành thầy giáo của Trường Trung học Dao Khởi?

Hắn không nhìn thấu Quý Minh Hi, cũng không đoán được ý định của cậu ấy—giống như hai mươi lăm năm trước, người kia đột nhiên nói với hắn rằng đã tính được một tia sinh cơ, chưa kịp hỏi kỹ, thì đã tận mắt thấy cậu ấy chủ động bước vào phán xét, từ bỏ toàn bộ tu vi, ngã xuống nơi núi Hi Dương.

Ảo cảnh lần này cũng xảy ra trên núi Hi Dương. Khung cảnh xung quanh vô cùng khắc nghiệt, trên trời đổ xuống tám mươi mốt đạo thiên lôi, từng đạo từng đạo bổ thẳng vào hậu sơn của Trường Trung học Dao Khởi. 

Lũ yêu quái sợ hãi đến mức chỉ dám trốn trong tầng hầm, run lẩy bẩy—loại thiên lôi thuần khiết thế này, chỉ cần bị chạm một chút là hồn phi phách tán. Vậy mà thiên đạo lại giáng thẳng tám mươi mốt đạo xuống hậu sơn của trường học.

Sấm sét tan đi, miếu Thần Núi sụp đổ, mặt đất chỉ còn sót lại một chiếc áo choàng rách nát. Vị Thần Núi từng dẫn dắt từng đứa nhỏ vào trường học ấy, đã biến mất khỏi thế giới này.

Ảo cảnh đáng lý đến đây là kết thúc. Nhưng tầng mây lôi điện lại không tan đi mà tụ lại lần nữa—một vị Thần Núi che mặt bằng áo choàng, lơ lửng dưới tầng mây sấm sét, thản nhiên tiếp nhận phán xét.

Bách Hiểu Sinh đang đứng trên đỉnh núi. Cậu bé biết đây là ảo cảnh, sấm sét không làm tổn thương được mình, nên mới dám lên núi, tự mình cảm nhận sự kinh hoàng của những tia sét ấy, để hiểu rõ tâm trạng của vị Thần Núi đã ở trong đó khi ấy là như thế nào.

Nhưng cậu bé vẫn chẳng cảm nhận được gì cả—bởi vì vào lúc Thần Núi ngã xuống lần đầu tiên, cậu bé cũng đang trốn trong tầng hầm, chỉ nghe thấy âm thanh kinh thiên động địa của lôi đình bổ xuống, đáng sợ đến mức như muốn xé rách cả bầu trời. 

Vì vậy, ảo cảnh này thực chất chỉ được tạo ra từ trí tưởng tượng của cậu bé, ngay cả vị Thần Núi mặt mũi không rõ ràng kia, cũng là sản phẩm do cậu bé tưởng tượng ra.

Ký ức đau thương của cậu bé rất ngắn, vì vậy ảo cảnh cũng rất ngắn—chỉ có thể lặp đi lặp lại. 

Và cậu bé cũng lặp đi lặp lại như đang hành hạ chính mình, ngồi ở nơi gần Thần Núi nhất để nhìn ngắm. 

Trên gương mặt vốn luôn mỉm cười kia, giờ chỉ còn lại vẻ thê lương. Cậu bé hận sự yếu đuối của bản thân, chửi rủa sự tàn nhẫn của thiên đạo, và hối hận vì ngày đó đã không nói thêm vài lời với Thần Núi.

Quý Minh Hi cũng có phần xúc động. Anh khẽ dịch chuyển, lập tức xuất hiện giữa không trung. Vì bản thân chính là Minh Hi, nên mỗi khi bước vào ảo cảnh, anh đều có thể nhập vào hình bóng Thần Núi trong ảo ảnh đó.

Anh bước giữa không trung, chậm rãi tiến lại gần Bách Hiểu Sinh. Cổ tay trắng như tuyết từ trong tay áo rộng rũ buông ra, nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ, lau đi giọt nước mắt mà chính cậu bé cũng không nhận ra.

“Ta chưa từng rời đi… Chỉ là đổi một hình dạng khác để sống trong thế giới này.”

“Thần, Thần Núi đại nhân!” Bách Hiểu Sinh lập tức đứng thẳng người, sau đó cúi rạp một góc chín mươi độ, khuôn mặt nghiêm túc đến mức không chê vào đâu được. Nếu nhìn kỹ còn thấy cậu bé hơi run rẩy, trông như thể đang căng thẳng quá mức.

“Tôi, tôi…” Bách Hiểu Sinh ấp úng cả buổi vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh, xem ra những lời vừa rồi của Quý Minh Hi cậu bé cũng chẳng nghe lọt tai.

Quý Minh Hi khẽ thở dài—đây chính là lý do vì sao anh không dám công khai thân phận Thần Núi của mình. 

Bách Hiểu Sinh đã ra đời hơn năm trăm năm rồi, vậy mà đứng trước mặt anh vẫn căng thẳng đến mức nói không nên lời.

Anh kéo mũ trùm xuống, để lộ gương mặt mình, dịu dàng nói: “Bạn học Quý Bách Hiểu, đến giờ đi học rồi.”

“Khỉ thật!” Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Bách Hiểu Sinh lập tức ngẩng đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ giận dỗi mà không dám phát tiết: “Tại sao thầy lại từ trên đó bay xuống! Tôi còn tưởng, tôi còn tưởng là… chậc!”

Quý Minh Hi chỉ vào mình, nói: “Thật ra tôi chính là Thần Núi đấy.”

Mắt Bách Hiểu Sinh đỏ bừng, túm lấy cổ áo Quý Minh Hi, nghiến răng nói: “Không được đem người đó ra đùa giỡn!”

Từng chữ như được rít ra từ kẽ răng, chứa đầy phẫn nộ và căm hận. Đây là lần đầu tiên Quý Minh Hi thấy một Bách Hiểu Sinh như vậy.

“Nếu không phải vì thầy là thầy giáo trong lời tiên tri của Thần Núi, thì tôi đã sớm giết chết thầy tại đây rồi.” Cậu hất tay Quý Minh Hi ra, mạnh tay lau nước mắt trên mặt, quay người bỏ đi, nói: “Các người đi đi, đợi phá xong ảo cảnh của mọi người rồi hẵng quay lại tìm tôi.”

 

Hết

Chương 126:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page