Quý Minh Hi: … Người bình thường không ai coi đây là lời an ủi đâu.
“Vậy còn chuyện anh giả chết thì sao?” Quý Minh Hi hỏi tiếp.
Giản Hoang cúi đầu, im lặng không đáp. Chẳng lẽ phải nói thật rằng mình ghen với nguyên hình của chính mình, nên mới muốn để nguyên hình đó hoàn toàn biến mất khỏi lòng Minh Hy? Nghe thế thì đúng là quá nhỏ mọn rồi.
Cũng trách lúc đó hắn trẻ người non dạ, đọc thoại bản chưa đủ nhiều, nên chẳng hiểu nổi tình cảm của mình, chỉ theo bản năng mà muốn đứng trước mặt Minh Hy với hình dạng con người.
Thế mà có một ngày, khi hắn hóa thành người, người trước mặt lại đầy lo lắng mà hỏi hắn: “Anh có thấy một chú chó đen không? Nó biến mất mười phút rồi.”
Khoảnh khắc đó, hắn hiểu rằng: chú chó này… không thể để tồn tại nữa.
Suy nghĩ nửa ngày vẫn chẳng tìm ra được lý do nào nghe xuôi tai, hắn ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy mái tóc ngắn của Quý Minh Hi, lúc này mới giật mình nhận ra — người đứng trước mặt hắn không phải là Thần Núi Minh Hi trong ảo cảnh, mà là con người Quý Minh Hi.
Tiểu Hắc đang quá chớn lập tức lăn khỏi ghế, biến lại thành Giản Hoang lạnh lùng nghiêm nghị, hỏi: “Cậu nhớ lại hết rồi?”
“Ừ.” Quý Minh Hi nhìn dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng ấy, lại nhớ đến hình ảnh Tiểu Hắc đáng yêu dính người khi nãy, không nhịn được bật cười.
Đối với yêu quái, nguyên hình thường gần với bản tính thật hơn — nói cách khác, ẩn dưới lớp vỏ ngoài lạnh lùng của Giản Hoang, khả năng cao là một tâm hồn thích làm nũng.
Ngay cả giọng nói anh cũng mang theo ý cười, đuôi mắt cong cong: “Vẫn là Tiểu Hắc đáng yêu hơn, cũng thành thật hơn.”
Sắc mặt Giản Hoang lập tức trầm xuống — quả nhiên, hắn vẫn thua nguyên hình của mình.
Hắn mím môi, một lúc lâu sau mới nói: “Thật ra tôi cũng rất thành thật. Tuy rằng không được dễ thương cho lắm… nhưng được cái biết đánh nhau.”
Quý Minh Hi: …
Hai người bọn họ chẳng phải là cùng một yêu quái sao? Thế mà lại bất chợt so bì với nhau.
Thật là vừa gượng gạo lại có chút đáng yêu.
Anh nhón chân lên xoa đầu Giản Hoang, dịu dàng nói: “Đúng vậy, anh cũng rất giỏi.”
Kể từ khi phát hiện Giản Hoang chính là Tiểu Hắc, anh đã bớt đi phần kính sợ với thân phận kẻ trừng phạt, thay vào đó là một lớp kính lọc của sự yêu thương như đang nhìn đứa nhỏ nhà mình.
Khoảnh khắc bị chạm vào, Giản Hoang khựng lại một chút, rồi cúi đầu xuống, đôi mắt vàng ánh lên sự dịu dàng, chứa đầy hình bóng người đứng trước mặt.
Không rõ là đã rung động từ khi nào, có lẽ là bởi đối phương luôn cố gắng tiến đến gần, dù lần nào cũng bị tổn thương.
Cũng có thể là trong những tháng ngày gắn bó, hắn đã cảm nhận được hơi ấm. Giống như con người luôn đầu hàng trước sự dịu dàng, hắn cũng không ngoại lệ.
Đây là bến cảng có thể chữa lành cho hắn, bởi vậy dù có phải trái ý thiên đạo, hắn vẫn muốn ở lại bên người này.
Lúc Quý Minh Hi ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải ánh mắt vàng ấy, anh thấy được bóng dáng mình phản chiếu trong mắt đối phương—ánh nhìn chăm chú đến mức giống như đang ngắm một món bảo vật quý giá—trái tim anh bất chợt đập loạn.
Anh thu tay lại, nhìn về phía xa, nói: “Chúng ta đi tìm bọn trẻ thôi.”
“Ừ.”
Không cần đến Lưỡi dao Kinh hoàng, Giản Hoang vẫn có thể mở ra khe nứt không gian để tiến vào ảo cảnh tiếp theo.
Vốn dĩ hắn đã có khả năng xé toạc không gian, nay lại có thêm sức mạnh của thiên đạo gia trì, mấy ảo cảnh nhỏ thế này, căn bản không thể giam cầm được mình.
Hắn dừng lại ở nơi này, chẳng qua chỉ vì muốn bù đắp cho những tiếc nuối trong quá khứ.
Quý Minh Hi lưu luyến quay đầu nhìn lại—người và yêu cùng tản bộ trò chuyện dưới ánh hoàng hôn—đây là thời đại mà anh yêu thích nhất, nhưng lại xuất hiện trong ký ức đau khổ nhất của Giản Hoang.
Dù vậy, anh cũng hiểu được. Là người thực thi Lệnh săn yêu, mang trong mình sức mạnh do thiên đạo ban cho, vậy mà lại bị trọng thương đến mức lộ nguyên hình, còn bị những kẻ phàm nhân và yêu quái yếu hơn vây xem.
Chỉ cần một trong những điều đó thôi đã đủ tổn thương đến lòng tự tôn rồi.
Sau đó lại bị anh xem là một con chó yêu yếu ớt, mang về núi Hi Dương, để rồi đường đường là một kẻ trừng phạt, lại phải làm “chó cưng” của anh suốt cả trăm năm… Không đau khổ mới lạ.
Tâm trí Quý Minh Hi dần lạc sang hướng khác. Nghĩ đến đây, anh chợt nhận ra—chẳng lẽ người thực sự là căn nguyên của nỗi đau kia lại chính là mình?
Dù anh đã chữa trị cẩn thận cho Tiểu Hắc, mỗi ngày đều dắt nó đi chơi, dạy nó tu luyện, cho nó nếm thử mỹ thực, cùng nó chu du bốn phương…
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng