Quý Minh Hi thở dài. Dù rất vui khi được gặp lại cố nhân, nhưng anh vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Anh đặt Tiểu Hắc — nay đã lành lặn — lên ghế, nhẹ nhàng nắm lấy móng vuốt mềm mại đầy lông của nó, khẽ nói: “Hy vọng sau này chúng ta còn có dịp gặp lại. Tạm biệt nhé.”
Tiểu Hắc rên rỉ hai tiếng, như muốn níu kéo, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, chỉ dùng đôi mắt to ướt át nhìn anh chăm chú, trong mắt đầy vẻ lưu luyến và hoài niệm.
Quý Minh Hi lấy Lưỡi Dao Kinh Hoàng ra, định rạch không gian để rời khỏi ảo cảnh. Nào ngờ con dao trong tay lại run lên không kiểm soát được, rồi đột ngột bay khỏi tay anh, rơi ngay cạnh chân Tiểu Hắc.
Quý Minh Hi: …
Hình như anh… đã đoán ra đây là ký ức đau khổ của ai rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Không ngờ đúng không, một ảo cảnh mà lộ tận hai thân phận ẩn giấu luôn, hahahaha.
***
Chú chó nhỏ nằm trên ghế dùng cái bàn chân thịt nhỏ xíu của mình đẩy thanh “Lưỡi dao kinh hoàng” ra xa. Con dao ấy lượn hai vòng giữa không trung, rồi run rẩy bay trở lại bên cạnh Quý Minh Hi.
Quý Minh Hi thậm chí còn cảm nhận được nó đang nức nở thút thít, còn lẩm bẩm mấy câu như: “Lòng dạ đàn ông như kim đáy biển”…
“Lưỡi dao kinh hoàng” vốn là vật sở hữu của Giản Hoang. Hồi đó, vì Bách Hiểu Sinh suốt ngày chạy đến động của họ than thở chuyện bị yêu quái bắt nạt, Giản Hoang mới cố ý để con dao ấy ở chỗ dễ thấy cho Bách Hiểu Sinh lấy đi.
Thanh dao này vốn là thần binh thượng cổ vô cùng cao ngạo, nên dù ở bên Bách Hiểu Sinh cũng không chịu ngoan ngoãn.
Duy chỉ có một người khiến nó vừa phục tùng vừa sợ hãi — chính là Giản Hoang, người từng quẳng nó vào kho phủ bụi.
Quý Minh Hi ngồi lại xuống ghế, định bế Tiểu Hắc đặt lên đùi, nhưng rồi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, nên cuối cùng cứ thế ngồi lặng im.
Gió nhẹ thổi đến, vang lên tiếng cười đùa vui vẻ của bọn trẻ, làm khung cảnh xung quanh anh càng thêm vắng vẻ cô đơn.
Quý Minh Hi khẽ nói: “…Không phải anh từng nói, thà chết cũng không bao giờ biến thành chó sao?”
Năm đó, sau khi Tiểu Hắc chết, vị người thi hành công lý – Giản Hoang – từng đến núi Hi Dương.
Thấy người này trông quen quen, anh liền hỏi có thể hóa thành mấy con vật nhỏ không. Kết quả, người kia sầm mặt lại, nói dứt khoát: thà chết cũng không hóa thân thành chó.
Vì thế nên anh chưa từng liên hệ Giản Hoang với Tiểu Hắc.
Giờ nghĩ lại, khi đó Giản Hoang giận có lẽ không phải vì anh lỡ lời xúc phạm, ví dụ như đem vị thi hành công lý cao quý so sánh với chó, mà là… tức quá hóa xấu hổ thì đúng hơn.
Chú chó con khẽ kêu ư ử, dùng đầu húc húc vào người Quý Minh Hi, trông chẳng khác gì một chú cún con ngây ngô bình thường, không hiểu tiếng người, cũng chẳng biết người trước mặt đang nói gì.
Quý Minh Hi bị sự đáng yêu ấy làm mềm lòng, bế nó lên đặt vào lòng, cẩn thận vuốt ve đầu nó.
Nhớ năm xưa, anh với Tiểu Hắc ngày đêm bên nhau, ban ngày chải lông, chơi đùa, ban đêm ôm nhau ngủ. Sau khi Tiểu Hắc chết, anh đã đau buồn rất lâu.
Cho nên, khi Giản Hoang từng nói với anh rằng “Chẳng có gì đáng buồn cả, chỉ là một con chó thôi”, anh suýt nữa đã đánh nhau với người đó.
Từ đó, ấn tượng của anh về Giản Hoang tụt dốc không phanh, phải trải qua cả ngàn năm mới dần cải thiện được.
Nhưng… chẳng phải đúng là “chẳng có gì đáng buồn” thật sao? Vì dù là người hay là chó thì cũng là cùng một yêu quái mà thôi — hơn nữa còn chuyển đổi thân phận một cách mượt mà không chút kẽ hở.
Ngày hôm trước chó chết, ngày hôm sau Giản Hoang đã đến, tốc độ “chết giả” trong mấy cuốn thoại bản cũng chưa chắc nhanh được như vậy…
Cũng chính vì bị cái danh “Người thi hành công lý” làm mờ mắt, nên Quý Minh Hi mới không dám nghĩ đến việc ghép Tiểu Hắc – con chó từng cùng anh vui đùa suốt bao năm – với kẻ lạnh lùng vô tình ấy thành một người.
Quý Minh Hi khẽ nói, giọng đầy u sầu: “Anh đã lừa dối tình cảm của tôi.”
Còn có cả nước mắt của anh nữa.
“Không có.” Tiểu Hắc đang giả vờ ngơ ngác lập tức lên tiếng.
… Xong rồi, lỡ miệng rồi!
Quý Minh Hi không chỉ giọng nói u buồn mà ánh mắt cũng đầy oán trách, rõ ràng người này đến tận lúc nãy vẫn còn đang diễn kịch.
Giản Hoang lắc lắc đầu, để lộ con mắt thứ ba, thoạt nhìn có chút uy nghiêm. Nhưng cặp chân ngắn ấy lại phá tan vẻ nghiêm túc, khiến hắn trông càng thêm đáng yêu.
Hắn cố gắng khiến giọng mình nghe đỡ chột dạ hơn một chút: “Tôi nói với cậu không biết bao nhiêu lần rồi, đừng buồn vì nó nữa, không đáng, vậy mà cậu vẫn chẳng chịu nghe, còn phớt lờ tôi. Nên chuyện này không thể trách tôi được.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng