Mãi đến tận trưa, Thời Nguyện vẫn chưa hoàn hồn.
Hôm nay chắc chắn không thể đến cửa hàng văn hóa sáng tạo được rồi, không phải cô coi thường hai trăm tệ mỗi ngày, mà là tim cô vẫn đang đập thình thịch, như thể sắp nhảy ra khỏi miệng.
Cô bày đống vàng ra bàn trà, rồi cuộn mình trên ghế sofa, cứ thế nhìn chằm chằm.
Câu “xe đến chân núi tự có đường” trước giờ cô luôn cho là lời an ủi người tuyệt vọng.
Hai mươi mấy năm sống trên đời, ngọt có, đắng càng nhiều, nhưng cú sốc lớn nhất vẫn là đột nhiên gánh khoản nợ lên đến vài triệu.
Ai mà ngờ, ông trời lại mở cho cô một cánh cửa lớn đến thế.
Không, đây không phải mở cửa nữa rồi, mà là lật tung cả mái nhà!
Cái tức vì đám bụi đen phá hỏng ga giường mấy hôm trước, giờ cũng như quả bóng xì hơi, tan biến từng chút một.
Thời Nguyện nhìn vàng đủ rồi, khẽ mím môi, thử lên tiếng với khoảng không trước mặt: “Anh ma ơi, chỗ vàng này em dùng được chứ?”
Không có hồi âm.
Cô lại nói tiếp: “Anh không từ chối, thì em coi như anh đồng ý nhé. Ơn này em không biết lấy gì báo đáp, nếu anh còn thiếu thứ gì, cứ tìm cách nói cho em biết.”
“Còn vụ bụi đen mỗi ngày trong phòng ấy, nếu anh thích thì cứ tiếp tục chơi, em không ngại đâu. Đám bụi ấy tung bay nhìn cũng… nghệ thuật lắm…”
Nói đến đây, cô cười gượng một tiếng.
Chỉ mong anh ma không nghe thấy mấy lời than phiền mấy hôm trước, cũng không biết chuyện cô từng định tìm thầy bắt ma.
Giờ thì phải nghĩ cách đổi đống vàng này thành tiền mặt.
Thời Nguyện học chuyên ngành lịch sử, tuy không phải chuyên gia giám định, nhưng nhìn sơ qua cũng biết, đống vàng này tuyệt đối không phải đồ chế tác hiện đại.
Có vẻ… đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Vậy nên, giá trị của đống vàng này chắc chắn phải tăng gấp mấy lần.
Nghĩ đến đây, Thời Nguyện không khỏi suy đoán, vị “anh ma” kia chắc là… ma cổ đại.
Nếu đúng như vậy, thì người để bán số vàng này càng không thể tùy tiện chọn bừa.
Bị ép giá thì cũng đành, nhưng lỡ gặp kẻ tham lam nổi lòng tham, một cô gái sống một mình như cô chẳng phải quá nguy hiểm sao?
Thời Nguyện suy nghĩ một lúc, rồi ánh mắt bỗng sáng lên. Cô lấy một thỏi vàng, nhét vào ba lô, quyết đoán bước ra khỏi nhà.
Cha cô lúc còn sống rất thích nghiên cứu đồ cổ. Dù không có điều kiện sưu tầm, nhưng con mắt thì rất tinh tường, nhờ vậy mà quen biết được vài người bạn cùng sở thích.
Trong số đó, có một người chú khá giả, nên đã mở hẳn một tiệm đồ cổ.
Trước đây, chú ấy thường xuyên đến nhà cô ăn cơm, mỗi lần có món đồ mới đều mang đến nhờ cha cô xem giúp.
Dù không phải lần nào cũng chính xác, nhưng mười lần thì cũng trúng năm sáu, thế đã là rất giỏi rồi.
Nhờ cha cô, tiệm đồ cổ của chú ấy làm ăn phát đạt không ít. Hôm cha cô mất, chú ấy đến dự tang lễ, khóc đến sướt mướt, còn dặn cô: “Nếu sau này gặp khó khăn, cứ đến tìm chú.”
Thời Nguyện đeo ba lô, vừa bước ra khỏi khu chung cư, đang định mở điện thoại gọi xe thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
“Em định đi đâu đấy? Để anh chở em.”
Là Hà Đình.
Thời Nguyện hơi do dự, dù lần trước cô từ chối khéo, không nói thẳng, nhưng cũng chẳng khác gì vạch rõ ranh giới.
Lúc này gặp lại, giữa hai người ít nhiều vẫn có chút ngượng ngùng.
Hà Đình nhận ra sự do dự trong ánh mắt của Thời Nguyện, trái tim như bị kim châm từng mũi nhỏ.
Trước đây, anh quá ngây thơ, nghĩ rằng mình giấu kỹ thì cô sẽ không nhận ra tình cảm của anh. Nhưng Thời Nguyện đã sớm nhìn thấu tất cả, rõ ràng và minh bạch.
Lần trước, cô không chỉ từ chối sự giúp đỡ của anh, mà còn từ chối chính anh.
Hà Đình cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Dù em không xem anh là anh trai nữa, thì tình nghĩa hàng xóm bao năm cũng không thể coi như chưa từng tồn tại chứ? Anh cũng tiện đường, coi như giúp một tay.”
Dù bị từ chối, anh vẫn muốn cô sống tốt.
Vài triệu tiền nợ, đặt lên bất kỳ ai cũng là gánh nặng khủng khiếp. Lúc này, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.
Lời đã nói đến mức này, Thời Nguyện thở dài, không từ chối nữa.
Từ nhỏ đến lớn, Hà Đình luôn chăm sóc cô. Nếu có thể, cô cũng không muốn làm tổn thương anh.
Lên xe rồi, Thời Nguyện giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nói địa chỉ cần đến, rồi luyên thuyên mấy chuyện vặt vãnh để xua tan không khí ngượng ngùng.
Hà Đình nghe cô nói, trái tim đang treo lơ lửng cũng dần hạ xuống.
Anh biết rõ, Thời Nguyện không thích mình, và anh cũng chưa từng ép buộc điều gì.
Giờ quay lại kiểu quan hệ như trước… cũng tốt.
Chỉ là… trái tim anh vẫn sẽ thỉnh thoảng nhói lên một chút, vào những khoảnh khắc không ngờ tới.
Hai mươi phút sau, Thời Nguyện đến tiệm đồ cổ. Cô chào tạm biệt Hà Đình, rồi ôm ba lô bước vào trong.
Hà Đình ngồi trong xe, chờ đến khi bóng lưng cô khuất hẳn, mới khởi động xe rời đi.
Dù sao, lý do ban đầu anh đưa ra là tiện đường, thì giờ cũng không thể cứ ngồi mãi ở đây.
Thật ra, Hà Đình muốn giúp cô, nhưng anh không muốn trở thành gánh nặng trong lòng cô.
—
Bên kia, Thời Nguyện đã bắt đầu trò chuyện với chủ tiệm đồ cổ- chú Lưu Văn Vũ.
Vừa thấy cô, chú ấy ban đầu rất vui, nhưng sắc mặt nhanh chóng trầm xuống.
Từ sau khi người bạn thân qua đời, chú luôn lo lắng cô gái nhỏ này sẽ gặp chuyện không hay. Chú thường xuyên gọi điện hỏi thăm, âm thầm quan tâm, nhìn cô không bị nhấn chìm trong nỗi đau mất cha mẹ, cắn răng vượt qua, cuối cùng còn đỗ vào trường đại học danh tiếng.
Đêm công bố điểm thi đại học, chú đã uống cả đêm, mừng cho người bạn quá cố.
Nhưng suốt mấy năm qua, cô cháu gái này chưa từng đến tìm chú, lần này chắc chắn là gặp chuyện rồi.
Thời Nguyện cũng không định giấu giếm, liền kể hết những chuyện thất đức của nhà họ Thời, đặc biệt là tên chú ruột không ra gì kia.
Nghe xong, mắt Lưu Văn Vũ trợn tròn, đập bàn chửi lớn: “Cái thằng khốn nạn đó! Trước kia lão Thời đối xử với nó tốt biết bao, lúc đó thì giả vờ tử tế, giờ thì làm ra cái trò gì thế này! Tao còn chưa chết mà nó dám bắt nạt cháu tao như vậy! Nguyện Nguyện, đừng sợ, chú đi tìm nó ngay!”
Thời Nguyện vội vàng giữ chú lại, rồi kể chuyện mình đã đến tận nơi phá tiệc sinh nhật.
Chuyện năm xưa Thời Dục lách luật, đúng là vô lương tâm, nhưng giờ mọi chuyện đã rõ ràng, số tiền đó, cô không trả thì cũng không xong.
Hơn nữa, người như Thời Dục, đã từng làm ra chuyện đó thì giờ cũng chẳng đời nào chịu bỏ tiền ra giúp cô.
Có đến tận cửa, ngoài chửi mắng thì cũng chẳng giải quyết được gì.
Thay vì phí thời gian, chi bằng nhanh chóng đem số vàng mà “anh ma” gửi đến đi đổi tiền.
Đợi đến khi chú Lưu Văn Vũ nguôi giận, Thời Nguyện mới đi thẳng vào vấn đề.
“Chú Vũ, sau chuyện này, cháu định chuyển về căn nhà cũ ở quê. Ai ngờ vừa định dọn dẹp, kéo giường ra thì phát hiện bên dưới có mấy cái rương gỗ.” vừa nói, cô vừa lấy thỏi vàng từ trong ba lô ra.
“Chú xem giúp cháu, chỗ này… tiệm của chú có thu không ạ?”
Lưu Văn Vũ nhận lấy thỏi vàng, nhìn một lần, rồi lại nhìn lần nữa. Sau đó, ông lấy kính lúp ra, soi từng chi tiết từ trên xuống dưới.
Ánh mắt ông sáng rực lên, không chỉ vì món đồ, mà còn vì niềm hy vọng dành cho cô cháu gái.
Sau một hồi xem xét, ông bảo Thời Nguyện ngồi lại trong tiệm chờ, rồi nhét thỏi vàng vào túi áo, vội vã rời đi.
Nửa tiếng sau, Lưu Văn Vũ quay lại, chưa kịp uống ngụm nước nào, đã vội hỏi:
“Nguyện Nguyện, loại vàng này… cháu còn bao nhiêu nữa?”
You cannot copy content of this page
Bình luận