Tin tức từ Biên Giới Thanh Uyên tựa cơn cuồng phong tràn về Thiên Cung, khiến tầng trời cao cũng nhuốm một màu u tịch. Không chỉ là loạn khí đơn thuần, mà còn là sự xuất hiện của ma khí cổ xưa, loại năng lượng từng bị phong ấn từ thời viễn cổ – thời mà ngay cả tiên nhân cũng chỉ dám nhắc đến bằng giọng thì thầm run rẩy. Thiên Cung rung động. Chưa đến một canh giờ, chuông nghị triều đã ngân lên ba hồi, vang dội khắp Cửu Trùng Thiên. Thiên Vân Điện mở rộng cửa, các thượng thần chấp chính, Thánh Quân, Đế Quân cùng Thiên Hậu đều có mặt, từng bước chân giẫm trên mây ngũ sắc cũng nặng nề như vách núi đổ. Không gian nơi triều điện rộng lớn, mây ngũ sắc lượn quanh cột trụ, phảng phất linh áp khiến bất cứ kẻ nào đặt chân vào cũng phải dè chừng từng lời nói.
Trên cao, Thiên Đế mặc long bào kim tuyến, ánh mắt thâm trầm, tay khẽ nắm ngọc trụ bên long tọa. Bên cạnh, Thiên Hậu Ly Nguyệt vận nguyệt sa trắng như tuyết, trâm ngọc phản chiếu hàn quang, vẻ mặt ung dung mà lãnh lệ, hệt như ánh trăng soi giữa băng sơn.
Lăng Thiên Thánh Quân đứng giữa điện, áo giáp ngân sắc thấm bụi phong sương, ôm quyền trình tấu:
“Khởi bẩm Thiên Đế, ma khí phát ra từ khe nứt cổ ở Bắc Vực, có dấu hiệu trùng hợp với những ghi chép trong tàng thư thời Thái Sơ. Mộc Dao Tiên Tử là người đầu tiên phát hiện dị tượng, linh lực nàng có thể tạm thời thanh tẩy ma khí, qua đó mới giữ được một phần binh sĩ khỏi sa vào cuồng loạn.” – Lăng Thiên kết thúc bằng giọng trầm ổn, ánh mắt liếc nhẹ về phía chỗ Tô Mộc Dao đang đứng phía sau Huyền Thanh Đế Quân.
Thiên Hậu khẽ cau mày, ánh sáng từ trâm ngọc cài tóc phản chiếu hàn quang trên mặt nàng, thanh âm nàng ta vang nhẹ mà sắc bén như lưỡi dao lướt qua tơ lụa:
“Chuyện trọng yếu như vậy, sao lại do một tiên tử cấp thấp đầu tiên phát hiện? Còn cả năng lực tịnh hóa chưa từng thấy ấy… e rằng không chỉ đơn thuần là phúc duyên.”
Một làn khí lạnh mơ hồ lan ra, các thần tiên chư vị không hẹn mà cùng nhìn về phía cuối điện, nơi Tô Mộc Dao đang đứng bên cạnh Huyền Thanh Đế Quân. Ánh mắt nàng điềm tĩnh, lặng lẽ như mặt hồ không gợn, nhưng sâu trong đáy mắt vẫn không giấu nổi tia cảnh giác.
Lúc này, một vị trưởng lão râu bạc bước ra khỏi hàng, y bào xám phất phơ, giọng già nua vang lên:
“Bẩm Thiên Đế, Mộc Dao Tiên Tử là người từ Thâm Uyên Cốc trở về, nơi linh khí lẫn lộn, ma khí vẩn đục. Nàng lại có thể tiếp nhận được linh lực bất thường, nếu trong huyết mạch nàng có mầm mống liên hệ với ma tộc hay những thứ đã bị phong ấn từ thời Hoang Cổ, hậu quả thật khó lường?”
Một vị tiên quân khác tiếp lời, giọng khô khốc:
“Thần không nghi ngờ công lao, chỉ mong rõ gốc tích. Nhất là lúc Tiên giới đang chao đảo, không thể để một tia nghi ngờ tồn tại.”
Làn sóng nghi kỵ dâng lên âm ỉ, giống như sấm gầm giữa cơn mưa chưa tới.
Huyền Thanh Đế Quân khẽ nhích người, y phục màu lam nhạt phấp phới, ánh mắt ôn hòa mà vững chãi:
“Bẩm Thiên Đế, Mộc Dao Tiên Tử từ khi trở về, thần đã tự mình quan sát. Linh lực của nàng không mang tà khí, trái lại thuần túy đến mức kỳ lạ – gần như là linh căn sơ khởi, chưa bị ô uế trần thế vấy bẩn. Năng lực chữa trị mạnh mẽ của nàng là do huyết mạch Mộc Linh cổ xưa. Tộc Mộc Linh từng được ghi chép là một trong Ngũ Cổ Thần Mạch, có thể cảm ứng với thiên địa vạn vật, thậm chí với cả lực lượng đã bị niêm phong từ thuở sơ khai. Việc nàng cảm ứng được cổ ma khí chẳng phải là điều dễ hiểu sao?”
Thiên Hậu khẽ nhếch môi cười, mắt vẫn dõi về phía Tô Mộc Dao:
“Mộc Linh tộc… tộc ấy đã diệt từ ba ngàn năm trước, ngay sau Đại Chiến Thần Ma. Nếu nàng thực là tàn huyết của Thần Mạch, chẳng phải là thiên mệnh, cũng chẳng phải là cát lành… mà là một lời nhắc nhở từ lịch sử đẫm máu.”
Tô Mộc Dao bước ra khỏi hàng, khẽ thi lễ:
“Thần không dám nhận thiên mệnh, cũng không cầu cát tường. Chỉ biết nếu ma khí ấy không được thanh trừ, tướng sĩ nơi tiền đồn sẽ lần lượt táng thân. Nếu linh lực của thần có thể giúp được, nguyện dốc hết.”
Lời nàng nhẹ nhàng, nhưng như thanh kiếm cắm thẳng giữa triều đình. Nhiều tiên nhân khẽ biến sắc.
Lăng Thiên, nãy giờ trầm mặc, chợt lên tiếng. Giọng hắn không lớn, nhưng mỗi chữ như đinh đóng cột:
“Bổn quân từng sát chiến tại biên cảnh ba trăm năm, chưa từng thấy ai có thể tịnh hóa cổ ma khí. Tô Mộc Dao làm được, không phải vì xuất thân, mà vì nàng dám bước vào nơi mà bao kẻ khác còn không dám nhìn tới.”
Hắn quay sang Thiên Đế, ánh mắt như chứa một phần ý vị thâm sâu chưa rõ:
“Thiên giới đang lay chuyển, nếu cứ vì nghi kỵ mà bỏ lỡ người tài, e rằng chính chúng ta sẽ là kẻ đẩy Tiên giới vào tuyệt lộ.”
Sau một hồi im lặng, Thiên Đế chậm rãi gật đầu:
“Lời chư vị đều có lý. Nhưng sự thật không nên bị che giấu, cũng không thể vì nghi ngờ mà gạt bỏ công lao. Trẫm cho phép điều tra gốc tích Mộc Dao Tiên Tử. Nhưng – không được xúc phạm. Nếu có ai dám động đến nàng bằng bất kỳ danh nghĩa nào, trẫm sẽ tự mình xử lý.”
Lời vừa dứt, linh lực áp chế mơ hồ tràn khắp triều điện, chúng tiên ai nấy đều rời đi với tâm tư nặng trĩu.
Chiều cùng ngày, tại hậu uyển Thiên Uyển Các, giữa rừng hoa đào lặng lẽ, Tô Mộc Dao ngồi bên hồ ngọc thủy. Gió thổi nhẹ, cánh hoa rơi phủ tóc nàng, càng khiến dáng vẻ nàng thêm phần mơ hồ, như không thuộc về thế giới này. Ấy vậy mà nàng chỉ lặng yên nhìn những gợn sóng nhẹ lăn tăn.
Tiếng bước chân khe khẽ vang lên. Là Huyền Thanh.
Hắn đến gần, đặt một cuốn cổ thư trước mặt nàng. Giọng hắn dịu mà trầm:
“Đây là thư tịch cổ mà ta vừa lục được trong Tàng Cổ Các. Ghi chép về Thiên Mộc Chi Hồn – huyết mạch cổ nhất trong Mộc Linh tộc. Có một nhánh từng sinh ra linh căn có thể cảm ứng với mọi dạng năng lượng tồn tại từ thuở hồng hoang, kể cả lực lượng phong ấn dưới Thần Môn.”
Tô Mộc Dao nhận lấy cuốn thư, ngón tay khẽ run. Cổ thư mang theo mùi gỗ mục, mùi của thời gian trăm ngàn năm, chỉ đề vỏn vẹn hai chữ khắc tay bằng phù văn: Mộc Tộc.
Nàng lật những trang đầu tiên, từng dòng chữ cổ chảy vào mắt, vào tim. Tim nàng đập nhanh hơn. Những ký ức rời rạc chợt dội về
Một khu rừng tràn ngập ánh sáng…
Một tiếng gọi mờ xa…
Một bàn tay đưa ra từ lớp sương dày…
Một lời hứa chưa từng hoàn thành…
Gió lặng.
Tô Mộc Dao khẽ nói, giọng như thầm thì với chính mình:
“Có lẽ… ta không đến thế giới này vì một sai lầm.”
Huyền Thanh nhìn nàng thật sâu, không nói gì thêm. Ánh mắt hắn không còn là ánh nhìn của một Đế Quân cao cao tại thượng, mà là của một kẻ đang chứng kiến bánh xe thiên mệnh chậm rãi xoay chuyển.
Ở nơi sâu nhất của Thâm Uyên, dưới đáy vực tối không ánh sáng, một cặp mắt đỏ như máu hé mở giữa màn sương ma khí đen đặc.
Một tiếng cười khe khẽ, u trầm vang lên:
“Huyết mạch đó… rốt cuộc đã thức tỉnh rồi sao…”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
SHCaLa
Truyện nữ quyền hả bạn?
1 tháng