Danh sách chương

Chưa được phân loại

Chương 12: Sức Hút Cũng Lớn Đấy!

Khương Duệ không dám trái lời.

Tuy Hoắc Thiệu Đình cùng bọn họ đồng lứa, nhưng sự nghiệp của anh quá xuất sắc, thực sự lấn át bọn họ.

Khương Duệ nháy mắt với Ôn Mạn:

“Tôi đợi cô trên xe nhé.”

Ôn Mạn gượng cười.

Khương Duệ rời đi, mấy chú cảnh sát nhận ra tình hình liền cười hì hì nói:

“Luật sư Hoắc có chuyện riêng cần bàn, chúng ta dọn chỗ một chút.”

Ôn Mạn: …

Đợi bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Hoắc Thiệu Đình cúi đầu mân mê điếu thuốc trong tay.

Ngón tay anh thon dài có lực, động tác đơn giản mà cũng mang theo mị lực.

Một lát sau, anh ngẩng lên nhìn cô:

“Cô giáo Ôn, sức hút cũng lớn đấy.”

Ôn Mạn ngẩn ra.

Cô theo bản năng biện giải cho mình:

“Chuyện hôm nay, tôi…”

“Cô muốn nói là không liên quan đến cô à?”

Hoắc Thiệu Đình lạnh nhạt cười, mang vài phần giễu cợt:

“Cô giáo Ôn, cô không đoán được vì sao bọn họ đánh nhau sao?”

Mặt Ôn Mạn trắng bệch, như không còn một giọt máu.

Đứng trước Hoắc Thiệu Đình hùng mạnh, mọi lời giải thích của cô đều trở nên yếu ớt vô nghĩa.

Anh đã nói là vậy thì ắt là vậy, bởi vì anh là Hoắc Thiệu Đình, vị đại luật sư lợi hại nhất nước.

Còn Ôn Mạn cô cùng lắm thì chỉ là một ngọn cỏ dại không đáng chú ý mà thôi.

Trong lòng cô dâng lên nỗi ấm ức, đôi mắt ngân ngấn lệ:

“Luật sư Hoắc yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện tình cảm của em gái anh.”

Hoắc Thiệu Đình bỗng đứng dậy, bước thẳng người về phía cô.

Ôn Mạn không nhúc nhích.

Cô mở to đôi mắt ướt át, ngước nhìn anh trong vẻ bối rối.

Anh đứng cao hơn, cúi xuống nhìn cô, bàn tay thon dài vươn ra khẽ lướt qua gò má mịn màng, khiến Ôn Mạn cảm thấy bị sỉ nhục.

Cô nghiêng mặt tránh đi, trong lòng chỉ còn lại sự tủi hờn.

Giọng Hoắc Thiệu Đình trầm thấp, lạnh nhạt:

“Cô giáo Ôn, chắc hẳn cô vẫn thấy không cam tâm. Rõ ràng là Cố Trường Khanh phản bội tình cảm, tìm đến Minh Châu, vậy mà giờ cô lại thành người thứ ba. Rất uất ức, phải không?”

“Tôi không có!”

“Trong lòng vẫn còn nhớ hắn à?”

“Tôi không có!”

Hoắc Thiệu Đình thu tay về, mỉm cười nhạt.

Anh nói:

“Tôi tin vào lời cam đoan của cô giáo Ôn.”

Ôn Mạn vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, dựa vào cái gì mà anh có thể đối xử với cô như vậy?

Nhưng cô không dám nổi nóng, chỉ run run buông ra mấy chữ:

“Hoắc Thiệu Đình, anh thật khốn nạn!”

Anh không nổi giận, chỉ chăm chú nhìn cô.

Một lúc lâu sau, Hoắc Thiệu Đình mới khẽ nói, giọng nhẹ như gió:

“Cô chẳng làm gì sai cả, chỉ là sai ở chỗ… quá tin vào tình yêu.”

Ôn Mạn sững sờ.

Đến khi cô hoàn hồn lại thì anh đã rời đi.

Hoắc Thiệu Đình tập trung lái xe.

Qua gương chiếu hậu, thỉnh thoảng anh nhìn thấy em gái mình tựa đầu vào vai người đàn ông bên cạnh, mặt đầy hạnh phúc.

Khoé môi Hoắc Thiệu Đình khẽ nhếch lên, mang theo chút giễu cợt.

Chiếc Bentley màu vàng kim chậm rãi dừng trước cửa nhà hàng, Cố Trường Khanh xuống xe, hơi cúi người chào anh cảm ơn.

Hai người đàn ông chạm mắt nhau, trong ánh nhìn có điều chỉ họ hiểu được.

Hoắc Thiệu Đình khẽ gật đầu, rồi lái xe rời đi.

Hoắc Minh Châu lập tức chui lên ghế phụ.

“Con gái phải có dáng vẻ của con gái, giữ chút đoan trang đi.”

Hoắc Thiệu Đình trách em gái.

Còn Hoắc Minh Châu lại chẳng mấy để tâm.

Cô ta nắm tay anh trai, tò mò tám chuyện:

“Hôm nay cô Ôn đó đẹp thật đấy! Không ngờ Khương Duệ lại thích kiểu người như thế… Anh, em thấy cô ấy chắc cỡ C nha!”

Hoắc Thiệu Đình hạ cửa kính xuống một chút.

Anh bỗng cảm thấy cơ thể hơi nóng.

Hoắc Minh Châu vẫn luyên thuyên:

“Cô ấy xinh vậy, em còn nghi cô ấy với Cố Trường Khanh có gì mờ ám… May mà là người của Khương Duệ.”

Hoắc Thiệu Đình không đáp, chỉ tập trung lái xe.

Một lát sau, anh nhàn nhạt hỏi:

“Khi nào định kết hôn?”

Hoắc Minh Châu đỏ mặt:

“Còn phải xem ý anh Trường Khanh nữa, anh ấy đang lo sự nghiệp, em cũng không dám làm phiền.”

Đèn đỏ phía trước bật lên, Hoắc Thiệu Đình dừng xe.

Anh quay sang, vẻ thản nhiên:

“Anh ta yêu em chứ?”

“Tất nhiên rồi.”

“Anh ta yêu em ở điểm nào?”

Hoắc Minh Châu không hề bối rối, cô ta đưa bàn tay trắng nõn lên, đếm từng điều:

“Yêu em vì em có gia thế tốt, học vấn cao, xinh đẹp, cha mẹ có địa vị, lại có một người anh trai xuất sắc…”

Hoắc Thiệu Đình khẽ bật cười, tiếng cười nhàn nhạt mà lạnh lùng.

Hết Chương 12: Sức Hút Cũng Lớn Đấy!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page