Tự Có Gió Mát Đến Bên Em

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Từ Thanh Dã, tôi không đổi chỗ ngồi.

 

Tôi bận rộn với việc học, còn Từ Thanh Dã thì bận rộn với các cuộc thi.

 

Còn nam sinh hôm đó đã kỳ lạ gọi tên tôi, dường như bận rộn với việc đi loanh quanh trước mắt tôi.

 

Cậu ấy tên là Hứa Thuật Bạch.

 

Hôm kết thúc ngày báo danh, cậu ta chặn tôi trước cửa lớp, hỏi tôi có biết cậu ta không.

 

Tôi nghi hoặc nhìn cậu ta, lắc đầu.

 

Ánh mắt cậu ta thoáng qua một chút đau đớn, mãi mới nói ra tên mình.

 

Khi cậu ta định nói thêm điều gì đó, thì bị Từ Thanh Dã cắt ngang.

 

Từ Thanh Dã dẫn tôi đến trước cửa lớp thực nghiệm, giới thiệu với tôi hai người bạn thân của cậu ấy.

 

Một người tên là Lương Trầm, người kia là Minh Hạo.

 

Cả hai đều có thành tích học tập không cần bàn cãi, đều rất xuất sắc.

 

Sau khi khai giảng, họ thường đến tìm Từ Thanh Dã vào giờ nghỉ giữa các tiết học.

 

Dần dần, tôi càng ngày càng thân quen với họ hơn.

 

Còn Hứa Thuật Bạch thì xuất hiện trước mặt tôi với tần suất ngày càng nhiều.

 

Mỗi lần cậu ta lấy lý do có bài tập cần hỏi để tìm tôi, Từ Thanh Dã đều giật lấy bài tập, nhanh chóng viết ra cách giải chỉ trong vài phút rồi ném lại cho cậu ta.

 

Từ Thanh Dã không thích Hứa Thuật Bạch, nói rằng cậu ta giống như một con chó.

 

Tôi không cảm thấy cậu ta giống chó.

 

Nói như vậy là không công bằng, cả với con người lẫn với loài chó.

 

Nhưng tôi cũng không thích Hứa Thuật Bạch.

 

4

 

Cho đến một ngày tan học.

 

Hứa Thuật Bạch tìm đến tôi khi tôi đang trực nhật một mình.

 

Cậu ta nhìn tôi rất lâu, trong ánh mắt đầy sự không cam lòng và nóng vội.

 

“Nam Quyết, trước đây cậu không thích Từ Thanh Dã.”

 

“Từ Thanh Dã không phải như những gì cậu thấy bây giờ.”

 

“Nếu không tin, tôi dẫn cậu đi xem.”

 

Tôi không hiểu cậu ta đang nói gì, nên đương nhiên không để ý.

 

Tôi xách xô nước đi lướt qua cậu ta, nhưng lại bị cậu ta nắm lấy cổ tay.

 

Chiếc xô rơi xuống đất, nước bắn tung tóe khắp nơi.

 

Tôi im lặng nhìn Hứa Thuật Bạch.

 

Dường như ngay khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu ra lý do vì sao Từ Thanh Dã lại không thích Hứa Thuật Bạch.

 

Hứa Thuật Bạch có chút ngượng ngùng rút tay lại.

 

Cậu ta giật lấy chiếc khăn lau trong tay tôi, ngồi xuống lau vết nước trên sàn.

 

Cho đến khi tôi làm xong việc trực nhật, Hứa Thuật Bạch vẫn chưa rời đi.

 

Khi ra khỏi cổng trường, tôi nhìn thấy Từ Thanh Dã vội vã chạy về phía một con hẻm gần trường học.

 

Trên tay cậu ấy cầm một cây gậy bóng chày.

 

Hứa Thuật Bạch đi sau lưng tôi, buông một tiếng “chậc” lớn.

 

Tôi giật mình.

 

Trong đầu tôi bất giác xuất hiện hình ảnh Từ Thanh Dã nằm trong vũng m*áu.

 

Những bước chân của tôi ngày càng lảo đảo, nước mắt cứ thế tuôn rơi từng giọt.

 

Khi tôi đến đầu con hẻm, đúng lúc nhìn thấy Từ Thanh Dã bước ra từ đám đông.

 

Thấy tôi, bước chân của Từ Thanh Dã khựng lại.

 

Ánh mắt cậu ấy vượt qua tôi, dừng trên người Hứa Thuật Bạch đang theo sau tôi.

 

“Nam Quyết, sao cậu lại đến đây?”

 

“Đừng khóc nữa, trời vẫn chưa sập đâu.”

 

Từ Thanh Dã bước tới, lấy từ túi ra một tờ giấy, bàn tay định lau nước mắt cho tôi lộ rõ vẻ lúng túng.

 

Lương Trầm và Minh Hạo cũng chạy tới, nhưng lại do dự không nói gì.

 

Cuối cùng, Từ Thanh Dã vẫn giúp tôi lau nước mắt.

 

Vừa lau nước mắt cho tôi, Từ Thanh Dã vừa giải thích:

 

“Chỉ là gặp chuyện bắt nạt học đường thôi, tôi đến dọa bọn chúng một chút.”

 

“Đừng sợ, tôi đã báo với nhà trường rồi.”

 

“Cũng đã gọi cảnh sát.”

 

Tôi bật cười trong nước mắt.

 

Từ Thanh Dã là một cậu trai nóng nảy.

 

Ngay ngày đầu tiên gặp cậu ấy, cậu ấy đã nói điều đó với tôi.

 

Lương Trầm và Minh Hạo mím môi, cả hai đồng loạt gật đầu:

 

“Đúng vậy.”

 

“Không sao đâu, Tiểu Nam Quyết.”

 

Đúng vậy mà.

 

Từ Thanh Dã mà tôi biết đâu có giống như Hứa Thuật Bạch nói.

 

Từ Thanh Dã, là một người rất tốt.

 

6

 

Thật may mắn.

 

Bốn chúng tôi đã trở thành những người bạn rất rất thân thiết.

 

Từ cấp hai đến cấp ba, chúng tôi cùng nhau trải qua sáu năm tuổi trẻ đẹp nhất trong đời.

 

Khi kỳ thi đại học kết thúc, Lương Trầm và Minh Hạo quyết định đi du học.

 

Tôi và Từ Thanh Dã cùng đăng ký vào một trường đại học.

 

Khi tiễn Lương Trầm và Minh Hạo ra sân bay, tôi không kìm được mà đỏ mắt.

 

Từ Thanh Dã xót xa, vừa lau nước mắt cho tôi, vừa lẩm bẩm khó chịu:

 

“Đã bảo bọn họ cứ lặng lẽ đi, lại cứ phải nói cho cậu biết.”

 

Tôi kéo tay áo của Từ Thanh Dã, nghẹn ngào giải thích:

 

“Tôi xem họ như anh trai mà.”

 

Không hiểu tại sao.

 

Với Lương Trầm và Minh Hạo, tôi luôn có một cảm giác thân thuộc lạ thường.

 

Tôi hy vọng họ sẽ luôn thuận lợi và bình an.

 

Từ Thanh Dã rũ mắt xuống, bàn tay đang lau nước mắt khựng lại.

 

Rất lâu sau, cậu ấy mới cất giọng khàn khàn:

 

“Đừng xem tôi là anh trai là được.”

 

Tôi tưởng mình nghe nhầm.

 

Nhưng trái tim lại đập mạnh như trống trận, điên cuồng vang lên.

 

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page