Người Vợ Khiếm Thính

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

Vả lại, hôm nay có quá nhiều chuyện vui rồi.

 

Vài đũa thịt, vài ly rượu xuống bụng, bầu không khí đã trở nên sôi nổi như thể chúng tôi đã quen nhau từ rất lâu.

 

Dương Liễu nhìn chằm chằm Thẩm Khinh Hàn và Lê Thiệu Huy giành cá viên, trên mặt là nụ cười ngốc nghếch của một fan cuồng.

 

Biểu cảm kiểu như vừa “đẩy thuyền” thành công của cô ấy trông buồn cười vô cùng.

 

“Hahahaha, đúng rồi đúng rồi, kịch liệt thêm chút nữa đi!”

 

“Nói thật, tôi có hơi ship hai người rồi đấy.”

 

Bị sự hồn nhiên của cô ấy làm cho cảm động, tôi cũng cười theo.

 

Trước đây, cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh Giang Ứng Hoài, không ngờ có sự nghiệp riêng và một nhóm bạn bè của chính mình lại là một điều hạnh phúc đến thế.

 

Ăn uống no nê, Dương Liễu đột nhiên vỗ trán:

 

“Aiya, tôi để quên quà chuẩn bị cho Tinh Hàm trên xe rồi!”

 

Cô ấy không khách sáo, thẳng chân đá Lê Thiệu Huy một cái, ra lệnh:

 

“Mau đi lấy về đây!”

 

Tôi tưởng Lê Thiệu Huy sẽ nổi giận, ai ngờ anh ta lại cười híp mắt, còn cúi người chào theo kiểu quân đội:

 

“Tuân lệnh!”

 

Dương Liễu tặng tôi một chiếc túi do chính cô ấy thiết kế.

 

Cô ấy còn đặc biệt nhấn mạnh rằng nó có một “bí mật nho nhỏ”.

 

Tôi hơi ngại ngùng: 

 

“Xin lỗi, tôi lại không chuẩn bị quà cho cô.”

 

“Nonono~” 

 

Cô ấy vẫy tay:

 

“Cô chỉ cần đeo túi của tôi, tham gia nhiều sự kiện là được, coi như giúp tôi quảng bá rồi hahahaha!”

 

22

 

Thẩm Khinh Hàn đã đưa tôi đi điều trị vài lần.

 

Mỗi lần điều trị xong, anh đều tháo máy trợ thính của tôi xuống, đứng sau lưng nói chuyện.

 

Dần dần, tôi đã có thể nghe thấy những âm thanh mơ hồ.

 

Vì quá kích động, mấy ngày liền tôi không ngủ được ngon giấc.

 

Một tuần trôi qua rất nhanh.

 

Đến ngày ký hợp đồng, cô bé kia mắt đỏ hoe nói với tôi:

 

Hai người mẹ của cô bé đặc biệt đến xin lỗi tôi vì con gái mình.

 

“Xin lỗi chị, Tinh Hàm, em không thể đầu tư được nữa.”

 

Ẩn ý trong lời nói chính là nhắc tôi cẩn thận với Giang Ứng Hoài.

 

Lúc chia tay, cô bé vẫn còn tức giận:

 

“Chị ơi, chị chờ em nhé, chờ em lớn lên, em sẽ giúp chị bắt nạt lại anh ta!”

 

Họ vừa đi, điện thoại của Giang Ứng Hoài liền gọi tới:

 

“Hứa Tinh Hàm, tôi nghĩ thông rồi, chẳng phải cô chỉ muốn mở nhà hàng thôi sao?”

 

“Tôi mở cho cô, tôi bỏ tiền đầu tư, nắm cổ phần và làm chủ của cô. Cô chỉ cần rảnh rỗi thì nấu cơm cho tôi và mẹ tôi là được.”

 

Móng tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay.

 

Không ngờ anh ta có thể vô liêm sỉ đến mức này.

 

Tôi đã mù quáng thế nào mà từng ở bên anh ta chứ!

 

Trước đó, mẹ Giang từng nói muốn ăn cơm tôi nấu, nhưng tôi đã không đến.

 

Hồi còn đi học, bà ta rất thích tôi.

 

Chỉ là sau này, bà ta lại là người coi thường tôi nhất.

 

Có những người trưởng thành rồi liền trở thành kiểu người mà chính họ từng ghét, nhưng lại gọi đó là “sự trưởng thành”.

 

Bà ta từng rất “trưởng thành” mà khuyên nhủ tôi rằng đừng mơ tưởng đến Giang Ứng Hoài.

 

Bây giờ tôi thật sự hối hận vì đã không nghe lời bà ta khi đó.

 

“Giang Ứng Hoài, dựa vào cái gì chứ?”

 

“Anh biết rõ từ hồi cấp ba, ước mơ của tôi là mở một nhà hàng của riêng mình, vậy mà anh lại dùng thứ tôi trân trọng nhất để sỉ nhục tôi!”

 

Tôi dứt khoát cúp máy, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

 

Giang Ứng Hoài có thể cản trở một nhà đầu tư, nhưng anh ta không thể cản trở cả ngàn, cả vạn nhà đầu tư khác.

 

Tôi không cam tâm, liền nhờ quan hệ lấy được một tấm vé tham dự buổi tiệc chiêu thương.

 

Đang đứng trong nhà vệ sinh dặm lại lớp trang điểm, tôi bất ngờ nhìn thấy Tống Thanh Mộng với phần bụng hơi nhô lên.

 

Dù đã mặc đồ rộng rãi, cô ta vẫn không che giấu được.

 

Dạo này tôi bận rộn vì chuyện tìm kiếm đầu tư, cả người tiều tụy không ít.

 

Thấy tôi, cuối cùng Tống Thanh Mộng cũng tìm được cơ hội chế giễu:

 

“Chị à, em nghe Ứng Hoài nói, nhà đầu tư của chị rút vốn rồi hả?”

 

23

 

“Chi bằng chị cầu xin em một chút, có lẽ cũng không đến mức sống thảm hại thế này.”

 

Ánh mắt Tống Thanh Mộng lướt qua chiếc túi mà Dương Liễu tặng tôi, giọng điệu đầy khinh miệt:

 

“Chậc, xem cái túi chị đang đeo kìa, không biết mua từ sạp chợ nào nữa.”

 

Tôi bình tĩnh dùng phấn nước dặm lại lớp trang điểm:

 

“Thế vẫn còn hơn cô. Giang Ứng Hoài yêu cô đến vậy, thế sao vẫn chưa rước cô về nhà?”

 

“Tôi nhắc cô nên để tâm một chút đi, kẻo đến lúc con cần nhập hộ khẩu mà vẫn chưa có giấy kết hôn đấy.”

 

“Chị!”

 

Tống Thanh Mộng tức đến mức suýt nghẹn.

 

Tôi đi vệ sinh xong, xách túi ra sảnh lớn.

 

Vừa bước vào, tôi liền cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của mọi người đều đổ dồn về phía mình.

 

Tống Thanh Mộng nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào:

 

“Anh Ứng Hoài, em vừa vào nhà vệ sinh, để sợi dây chuyền ngọc lục bảo anh tặng em trên bồn rửa tay một lúc, vậy mà đã biến mất rồi. Giá trị đến mấy chục triệu lận.”

 

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page