Tôi Khiến Nhân Vật Phản Diện Khóc Rồi

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

Người dân khổ cực dưới đáy xã hội cuối cùng cũng được giải phóng~

 

Tôi cảm thấy nước mắt sắp trào ra vì xúc động.

 

Dù nói thế nào, do cái hệ thống ch.ó c.h.ế.t này, Phó Thanh Vũ đã bị tôi quấy rầy suốt một năm, đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống.

 

Xét về tình hay lý, tôi đều nên giúp cậu ấy tổ chức một buổi mừng.

 

Khi Phó Thanh Vũ vừa bước vào cửa, tôi lập tức kéo dây nổ pháo giấy, những mảnh giấy màu rực rỡ bay khắp nơi.

 

Một lúc lâu sau, hàng mi của Phó Thanh Vũ khẽ run, đưa tay phủi những dải giấy màu vương trên tóc.

 

“Sao cậu biết sinh nhật của tôi?”

 

Tôi mỉm cười đáp: “Ngày trước kỳ thi đại học, tôi đã nhìn thấy cậu cho chứng minh thư vào cặp sách.”

 

Tôi kéo người đến trước chiếc bánh kem. 

 

“Chúc mừng sinh nhật! Bảo bối, cậu nhất định sẽ được nhận vào ngôi trường mà mình mơ ước.”

 

Ngọn lửa trên cây nến khẽ lung lay, Phó Thanh Vũ chắp hai tay lại, nhắm mắt lặng lẽ ước nguyện, nốt ruồi đỏ dưới mắt anh trông còn rực rỡ hơn cả ánh lửa.

 

Nhìn ngọn lửa trước mắt, nhìn gương mặt của Phó Thanh Vũ, tôi lại không kìm được mà phá bầu không khí nghĩ đến…

 

Cậu ấy c.h.ế.t trong một trận hỏa hoạn.

 

Cậu ấy chỉ là một nhân vật trong sách, chỉ là nhân vật trong sách mà thôi. 

 

Tôi nhắm mắt lại, thầm nhắc nhở bản thân.

 

Khi mở mắt ra lần nữa, Phó Thanh Vũ đang nhìn những ngọn nến vừa được thổi tắt, ánh mắt thẫn thờ, miệng khẽ thì thầm: “Những năm trước đều là cùng họ trải qua…”.

 

Cậu ấy bật cười tự giễu: “Quả nhiên, họ rất nhanh đã quên tôi.”

 

“Phó Thanh Vũ.” Tôi ngắt lời: “Cậu đã bao giờ nghĩ rằng chính cậu đang trốn tránh chưa? Là cậu giấu mình đi, họ mới không tìm được cậu.”

 

Tôi, người từng phá cửa phòng cậu ấy nhiều lần sau giờ học mà chẳng thấy bóng dáng ai đâu, hiểu rõ khả năng “trốn tìm” của Phó Thanh Vũ.

 

Gã ngốc bướng bỉnh này cố gắng thử thăm dò nam nữ chính bằng cách tránh xa họ, nhưng lại chẳng bao giờ để cơ hội cho họ đến gần.

 

Tôi kéo cậu ấy đến góc phòng khách, chỉ vào những món quà ở góc tường: “Tất cả những thứ này là quà họ gửi cho cậu.”

 

Từng món quà được mở ra, Phó Thanh Vũ nhìn thấy những lá thư từ nam nữ chính và cha mẹ nuôi viết cho mình, khóe mắt lặng lẽ đỏ hoe.

 

Tôi nói: “Về thăm họ đi. Cha nuôi của cậu bảo rằng họ đang chờ cậu ở nhà.”

 

Phó Thanh Vũ gật đầu: “Ừ.”

 

Tôi lặng lẽ cúi đầu. 

 

Xem như phản diện đã tha thứ cho họ rồi, rất nhanh thôi là sẽ vào đại học.

 

Và rất nhanh thôi, sẽ bắt đầu bước vào mạch truyện của cuốn sách…

 

Chỉ có thể thở dài, đây không phải điều tôi có thể kiểm soát, vì tôi sắp phải rời đi.

 

“Đinh~ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn: ‘Sinh nhật của Phó Thanh Vũ.’ Phần thưởng đặc biệt: Chỉ cần chi 100.000, ký chủ có thể mở khóa mức độ thiện cảm của phản diện Phó Thanh Vũ dành cho cậu nhé~”

 

100.000? 

 

Không, không, không, tôi đang vội rời khỏi đây! Ai cần thứ này chứ!

 

Lúc này, Phó Thanh Vũ bỗng ngẩng đầu lên: “Vừa nãy là âm thanh gì?” 

 

“Nhiệm vụ ẩn ‘Sinh nhật của Phó Thanh Vũ’ nghĩa là gì? ‘Phản diện Phó Thanh Vũ’ lại có ý nghĩa gì?”

 

Tôi ngạc nhiên đến ngây người, vỗ lên hệ thống: “Hệ thống ngốc này, cậu bị lỗi rồi à?”

 

“Đinh, nhận được phản hồi lỗi từ ký chủ, hệ thống bắt đầu tự động sửa chữa… Đinh… Đinh… Đinh…”

 

Hệ thống im bặt, thay vào đó là ánh mắt sáng rực của Phó Thanh Vũ đang nhìn chằm chằm vào tôi.

 

15.

 

“Thì ra… tôi chẳng là gì cả, chỉ là một phản diện sống trong sách.”

 

Phó Thanh Vũ nghe tôi kể xong mọi chuyện, biểu hiện lại lạnh lùng đến đáng sợ.

 

Một lúc lâu sau, cậu ấy bỗng bật cười, nụ cười khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.

 

Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt không buông tha: “Kết cục của tôi là gì?”

 

Tôi ấp úng mãi, cuối cùng vẫn bị ép phải nói ra sự thật.

 

Phó Thanh Vũ ngẩn người một lúc, rồi lại cười: “Cũng tốt, rất hợp với một người như tôi. À… trong mắt cậu, có lẽ tôi thậm chí chẳng phải là một con người.”

 

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page