Chương 1:
11/01/2025
Chương 2:
11/01/2025
Chương 3:
11/01/2025
Chương 4:
11/01/2025
Chương 5:
11/01/2025
Chương 6:
11/01/2025
Chương 7:
14/01/2025
Chương 8:
14/01/2025
Chương 9:
14/01/2025
Chương 10:
14/01/2025
Chương 11:
14/01/2025
Chương 12:
14/01/2025
Chương 13:
16/01/2025
Chương 14:
16/01/2025
Chương 15:
16/01/2025
Chương 16: Phiên ngoại: Tình cảm lặng thầm trong thế giới song song
16/01/2025
“So với cô t.ì.nh nh.â.n lần trước ông dẫn theo, đúng là một trời một vực. Cô ta ăn mặc loè loẹt, cả nhan sắc lẫn khí chất đều kém xa vợ ông.”
“Còn đứa bé Tuế Tuế kia nữa, đáng yêu biết bao. Ông nên suy nghĩ cho kỹ đi!”
Người t.ì.nh được nhắc đến trong câu chuyện của họ hẳn là Thẩm Nhu.
Có vẻ như Ninh Quảng Sinh từng đưa người t.ì.nh tham dự một số sự kiện, nhưng rõ ràng nhận xét về bà ta không mấy tốt đẹp.
Sau buổi tiệc đó, Ninh Quảng Sinh càng coi trọng mẹ tôi, bắt đầu để bà ấy tham gia một số công việc của công ty.
Trong thời gian này, tôi luôn đề cao cảnh giác, lo lắng rằng mẹ con Thẩm Nhu có thể vì tuyệt vọng mà làm liều.
Họ hẳn đã mơ hồ nhận ra mình sắp bị bỏ rơi.
Với lòng tham của Thẩm Nhu, chắc chắn sẽ không thể hài lòng với số tiền bồi thường tổn thất tinh thần ít ỏi mà Ninh Quảng Sinh đưa ra.
Sau khi xử lý xong công việc ở công ty, khi về đến nhà thì đã rất khuya.
Tôi tinh mắt nhìn thấy một cái bóng dài mảnh mai ở trước cửa nhà, lòng lập tức căng thẳng.
Lao nhanh một bước, chắn trước mặt mẹ, tay nắm chặt thiết bị định vị báo động, sẵn sàng nhấn bất cứ lúc nào.
Một tia lửa thuốc lá lóe lên trong bóng tối, cái bóng từ từ bước ra từ chỗ ẩn nấp, mang theo một luồng khí lạnh rợn người.
Là Trần Thư Sầm.
Phía sau ông ấy còn có một cái bóng lặng lẽ khác, là một cậu bé khoảng mười hai – mười ba tuổi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó trừng mắt nhìn ông ấy.
Về nhà cũng không báo trước một tiếng, còn đứng lù lù trước cửa nhà người khác làm gì? Muốn dọa người c.h.ế.t à?
Trần Thư Sầm liếc tôi một cái, hiếm hoi nở nụ cười.
Ông ấy dụi tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt nhìn mẹ tôi vừa dịu dàng lại vừa mang chút xâm lược.
Tôi lập tức cảnh giác, trong lòng vang lên hồi chuông báo động.
Ánh mắt này không giống ánh mắt mà một người anh trai nên có khi nhìn em gái.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp Trần Thư Sầm.
Khi đó, mẹ định lén đứng trong bóng tối để tạo bất ngờ, nhưng Trần Thư Sầm chỉ cần liếc qua đã nhận ra, dù bà ấy đã thay đổi hoàn toàn.
Sau đó, ông ấy hoàn toàn phớt lờ tôi, bước thẳng về phía mẹ, xoa đầu bà ấy mà không dành cho tôi dù chỉ một ánh mắt.
Lúc sải bước qua, ông ấy còn tiện tay búng tàn thuốc về phía tôi.
Tôi phản ứng nhanh, bước sang một bên để tránh, may mà không để tàn thuốc dính vào chiếc váy mới mua.
Tôi nhìn chằm chằm vào lưng Trần Thư Sầm, hận không thể dùng ánh mắt đục hai cái lỗ lên người ông ấy.
Nhưng bỗng dưng lại cảm thấy búi tóc nhỏ trên đầu bị ai đó nhéo một cái.
Ngơ ngác một chút, sờ lên búi tóc nhỏ trên đầu thì phát hiện nó đã bị ai đó bóp bẹp.
Tôi lập tức nổi giận.
Đây là búi tóc xinh xắn mà chị đây mất nửa tiếng mới làm xong!
Tức tối quay đầu lại, nhưng ngay lập tức bị cậu thiếu niên trước mặt bóp lấy hai má, rồi kéo sang hai bên.
Kéo xong, ánh mắt cậu ta sáng lên, còn bóp thêm hai cái nữa.
Vừa bóp vừa nói với vẻ phấn khích: “Thầy, con thích em ấy. Em ấy là của con rồi.”
Nghe lời của cậu thiếu niên, Trần Thư Sầm cuối cùng cũng chịu bố thí cho tôi một ánh nhìn.
Mẹ tôi thì có vẻ rất vui, cười dịu dàng nhìn chúng tôi, chỉ coi đó là trò đùa của trẻ con.
Trần Thư Sầm chậm rãi bước tới, giơ tay gõ một cái vào đầu cậu thiếu niên.
“Tần Tư Niên, thầy dạy con là đã thích thứ gì thì phải nhanh, chính xác và quyết đoán để giành lấy, chứ không phải dùng tay không mà đòi bắt thỏ.”
Tôi xoa xoa hai má đang bị bóp đỏ, tò mò nhìn cậu thiếu niên trước mặt.
Hóa ra đây chính là người con nuôi của Trần Thư Sầm được nhắc đến trong sách, một người quyết đoán và tàn nhẫn như sói.
Nhưng Tần Tư Niên trước mắt tôi bây giờ hoàn toàn không có chút dáng vẻ của sói, mà trông giống một chú husky vụng về, ngốc nghếch.
You cannot copy content of this page
Bình luận