Lại Có Nữ Nhân Xuyên Không

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

“Ngươi lại lợi dụng ta rồi.”

 

Thái tử nhỏ giọng thì thầm bên tai ta, tiếng nói trầm thấp, nhịp nhàng, hơi thở nóng ấm phả lên chóp mũi ta, nóng đến mức khiến người ta mơ màng.

 

“Thái tử điện hạ, thần nữ nào có nhờ ngài giúp thần nữ phủi hoa đâu.”

 

Ta đỏ mặt, khẽ chớp mắt nhìn hắn.

 

Hắn bật cười rạng rỡ, cúi đầu thấp hơn, đầu mũi gần như chạm vào ta.

 

“Vậy thì diễn kịch phải trọn vai thôi.”

 

“Các ngươi đang làm gì?”

 

Ta nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Chu Hoàng thì chỉ cảm thấy buồn cười.

 

Sao, vị hôn thê trước đây thân mật với nam nhân khác, hắn liền chịu không nổi sao?

 

Vậy ngày trước khi còn là vị hôn phu của ta, hắn lại làm ầm lên đòi từ hôn ngay trong lễ cập kê của ta, có từng nghĩ ta sẽ cảm thấy thế nào không?

 

“Điện hạ.”

 

Ta khom người hành lễ, âm thâm dựa gần hơn về phía Chu Toản.

 

“Ngươi… Ngươi và hoàng huynh rốt cuộc là quan hệ gì?”

 

Ta không biết Chu Hoàng lấy đâu ra dũng khí để chất vấn ta.

 

Chỉ vì ta từng dành tình cảm chân thành cho hắn sao?

 

Đó cũng chỉ là từng dành mà thôi.

 

Mười năm đó, ta không cần nữa, kịp thời cắt đứt đi.

 

Đối với ta, thứ đã bỏ đi chính là rác rưởi trên mặt đất, hoài niệm dù chỉ một khắc cũng là sỉ nhục nhân cách của ta.

 

“Điện hạ, thần nữ và thái tử điện hạ…”

 

“Là hoàng tẩu tương lai của ngươi.”

 

Chu Toản đột nhiên cắt ngang lời ta, ta kinh ngạc nhìn hắn.

 

Hắn lại đưa tay khoác lên vai ta.

 

“Các ngươi… các ngươi sao có thể!”

 

Chu Hoàng không thể chấp nhận sự thật này.

 

“Kiều Kiều, chẳng phải nàng từng nói sẽ gả cho ta sao? Sao giờ lại muốn gả cho hoàng huynh ta?”

 

Một tiếng “Kiều Kiều” của hắn khiến ta ghê tởm đến mức suýt chút nữa nôn ra.

 

Danh tự khuê các của ta, hắn cũng xứng gọi sao?

 

“Điện hạ, chúng ta đã giải trừ hôn ước rồi.”

 

Ta định tỏ vẻ thâm tình, nào ngờ Chu Toản lại đột nhiên chọc vào eo ta, khiến ta ngứa ngáy đến suýt bật cười thành tiếng.

 

Ta dựa vào chiếc áo choàng che chắn, liền ngấm ngầm véo mạnh vào eo hắn.

 

Hắn khẽ khựng người, sau đó lập tức nắm lấy cổ tay ta.

 

Đúng là làm loạn mà.

 

Ta giãy vài lần, phát hiện không thể thoát, bèn để mặc hắn, tập trung đối phó Chu Hoàng.

 

Hắn đã từ hôn ta, khiến ta mất mặt trước các tiểu thư khuê các, mối thù này không báo, ta thề không làm người.

 

“Điện hạ, chúng ta, chúng ta đã là quá khứ. Hiện nay, thần nữ kính chúc điện hạ cùng Thẩm cô nương trăm năm hạnh phúc.”

 

Ta cúi đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ:

 

Trăm năm hạnh phúc? Ta không đem các ngươi lăng trì, đã là rộng lượng lắm rồi.

 

Môi Chu Hoàng run rẩy, hắn bước vài bước đầy kích động, nắm chặt lấy tay ta.

 

Ta thậm chí có thể nghe được hơi thở dồn dập của hắn.

 

May mà có Chu Toản ở đây, nên Chu Hoàng không dám làm càn.

 

Hắn chỉ có thể gằn giọng, từng chữ từng câu trút giận lên ta:

 

“Ngươi và ta chia tay, mới chỉ hai tháng mà thôi.”

 

Ta ép hai mắt mình rơi lệ, hiện ra dáng vẻ một con thỏ trắng ngây thơ, vô tội:

 

“Nhưng chúng ta đã chia tay rồi mà.”

 

“Điện hạ, giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Thẩm cô nương mới là người mà điện hạ luôn nhớ mong, nàng ấy là chân ái của người.”

 

“Thần nữ xin chúc điện hạ cùng Thẩm cô nương trăm năm hạnh phúc.”

 

“Điện hạ, hiện tại thần nữ đã là người tự do, chuyện hôn nhân không phải do điện hạ quyết định.”

 

“Nhưng nếu ngươi và hoàng huynh ở bên nhau, trở thành tẩu tẩu của ta, dân chúng kinh thành sẽ nhìn ta thế nào?”

 

“Nếu trong lòng ngươi có ta, cớ sao lại không thể nghĩ cho ta thêm một chút?”

 

Đến giờ hắn vẫn nghĩ rằng ta nên hy sinh vì hắn, dáng vẻ đầy tự tin đó như thể hắn hoàn toàn xứng đáng. Thật nực cười!

 

Hành vi của hắn lố bịch đến mức Chu Toản cũng không nhịn được, mà mạnh mẽ đuổi hắn ra khỏi Đông cung.

 

Cả nhiệm vụ hoàng thượng giao là mời Chu Toản xuất sơn, hắn cũng không làm xong, khiến triều đình rối tung cả lên.

 

Ta thì chỉ cần cùng Chu Toản ung dung ở Đông cung, trốn tránh mọi việc mà thôi.

 

Cuối cùng, hoàng thượng cũng không nhịn nổi.

 

Khi ta nghe thấy lời đồn từ tiểu thái giám trong Đông cung về chuyện thiên mệnh chi nữ giáng thế, yêu nữ họa quốc, mê hoặc thái tử, ta suýt chút nữa bị miếng bánh hạt dẻ làm nghẹn ch*ết.

 

“Thẩm Liễu Nhứ không còn cách nào nữa sao?”

 

Chu Toản vừa giúp ta vuốt lưng thuận khí, vừa từ tốn dùng ngón tay lau sạch vụn bánh còn sót trên tay ta.

 

“Chỉ là con thú bị dồn đến đường cùng thôi. Phụ hoàng vì nể mặt phủ Thái úy mà không dám ban hôn cho nàng ta, mẫu hậu thì lại cắn răng nhất quyết không nhượng bộ.”

 

“Nàng ta không thể làm Dự Vương Phi, bây giờ hẳn là đang như kiến bò trên chảo nóng.”

 

“Sao đột nhiên lại gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là bụng nàng ta đã lộ rõ rồi sao?”

 

Chu Toản gật đầu:

 

“Nàng ta vốn định dùng đứa trẻ ép cung mẫu hậu để có được vị trí Dự Vương Phi, nhưng mẫu hậu hận nàng ta thấu xương, ngay cả đứa cháu trong bụng bà cũng không màng.”

 

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page