Chiêu Nô

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

Trong sân có một chiếc chum nước, ta lấy ra thuốc giải mà mẫu thân để lại, hòa vào nước rửa sạch dấu vết màu đỏ trên gương mặt mình.

 

Dấu vết ấy vốn không phải bẩm sinh. 

 

Năm sáu tuổi, vì dung mạo quá mức xinh đẹp mà bị hãm hại, mẫu thân sợ ta sẽ rơi vào tay kẻ ác, nên đã tìm được loại thuốc kỳ diệu gọi là Chu Nhan Thoái.

 

Chỉ cần thoa thuốc lên mặt, nó sẽ tạo ra vết đỏ xấu xí, không thể xóa đi nếu không có thuốc giải. 

 

Ở cái thế gian này, nếu không có năng lực tự bảo vệ, nhan sắc chỉ mang lại tai họa.

 

Ta sống sót đến ngày hôm nay, một nửa là nhờ vào Chu Nhan Thoái.

 

Nhưng giờ đây, để trốn thoát khỏi sự truy s.á.t của Tư Mã Địch, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rửa sạch vết dấu ấy. 

 

Từ trong căn nhà hoang, ta tìm được một bộ y phục đơn giản thay vào, để lại một thỏi bạc vụn coi như đền bù, rồi nhanh chóng rời khỏi thành.

 

Chỉ là, vết thương trên chân đã r.á.ch t.o.ạc và nhiễm trùng, cơn sốt cao khiến ta kiệt sức. 

 

Cố gắng lê bước đến bên bờ hào bảo vệ thành, nhưng vừa tới nơi, trước mắt bỗng tối sầm lại, rồi cả người ngã nhào xuống dòng nước.

 

“Có người rơi xuống nước rồi!”

 

Trong cơn mê man, ta mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó hô to. 

 

Dường như có người nhảy xuống nước để cứu ta, nhưng tất cả những gì xảy ra sau đó, ta không còn hay biết.

 

Lần này, số phận sẽ đưa đẩy đến đâu, ta không cách nào đoán định được.

 

12.

 

Người cứu là thị vệ của Tô Nguyên Nguyên, đích nữ nhà Lễ bộ Thượng thư. 

 

Lúc ta rơi xuống nước, xe ngựa của nàng ấy vừa khéo đang trên đường trở về thành.

 

Tô Nguyên Nguyên là một cô nương thiện tâm, đã thu nhận ta về phủ, chăm sóc vết thương cho ta suốt nửa tháng. 

 

Trong thời gian này, người của phủ Thái phó vẫn lùng sục khắp nơi để tìm bắt ta, Tiêu Tư Thăng cũng sai người truy tìm tung tích.

 

Ta không biết y tìm ta vì Tư Mã Địch hay vì lý do gì khác, nên không dám mạo muội đi gặp.

 

Sau khi thương thế lành hẳn, Tô Nguyên Nguyên hỏi ta có kế hoạch gì cho tương lai.

 

“Thưa tiểu thư, xin người cho phép ta ở lại phủ làm nha hoàn. Đợi đến khi trả đủ tiền thuốc men và đáp đền ân tình, ta sẽ rời đi.”

 

Biết ta đơn độc không nơi nương tựa, nàng ấy vui vẻ đồng ý lời thỉnh cầu của ta: “Chỉ là chuyện nhỏ, có gì đáng nhắc. Ngươi muốn ở lại, thì cứ coi như làm bạn với ta là được.”

 

Từ đó, ta trở thành nha hoàn thân cận của Tô Nguyên Nguyên.

 

Tuy là thân phận nô tỳ, nhưng nàng ấy đối xử với ta như chị em ruột thịt. 

 

Những gì gọi là tình cảm tay chân mà ta chưa từng được nếm trải, nàng ấy đều dành cho ta.

 

Tự tay may cho ta y phục mới, chia sẻ đồ ăn ngon, dẫn ta đi dạo núi ngắm cảnh, thậm chí để ta ngủ chung giường và tâm sự những bí mật của mình. 

 

Thấy ta không biết búi tóc, nàng ấy chỉ cười dịu dàng rồi tự mình búi giúp ta.

 

Năm đó, vì muốn làm nh.ụ.c ta, Hạ Hi đã cắt tóc dài của ta chỉ còn tới sau tai. 

 

Một lần khác, nàng ta còn cười cợt, thấy thú vị mà cạo trọc đầu ta. 

 

Ta với cái đầu lởm chởm không ra hình dáng gì, nhìn không khác một con c.h.ó ghẻ.

 

Đã năm năm rồi, năm năm kể từ khi rời xa mẫu thân. 

 

Tóc không còn dài để mà búi, cũng không có ai từng búi tóc cho nữa.

 

Khi Tô Nguyên Nguyên nghịch tóc, ta vô thức trở nên căng thẳng. 

 

Thấy ta ngồi bất an, nàng ấy chỉ nhẹ nhàng vỗ vai trấn an, rồi từ phía sau dịu dàng ôm lấy ta.

 

Những dây thần kinh căng thẳng trong ta, sau nhiều năm, dần dần được xoa dịu.

 

“A Huyên, những ngày tháng trước đây hẳn là rất khổ cực.”

“Nhưng từ nay về sau, mọi thứ sẽ ổn thôi.”

 

Ta nhìn vào thiếu nữ rạng rỡ trong gương đồng, cuối cùng cũng dám hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Tiểu thư, vì sao người lại đối tốt với ta như vậy?”

 

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page