Kế Mẫu Tốt Của Ta

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

Ta mở mắt, chậm rãi nói:

 

“Phải, ta không muốn.”

 

“Được thôi, đây là con đường nàng tự chọn.”

 

Tư Diệc Ngạn lạnh lùng cười một tiếng, từ mép giường đứng dậy, nụ cười trong đáy mắt hắn hoàn toàn tan biến. 

 

Giọng nói của hắn rét lạnh như băng kết: 

 

“Đã không muốn vào cung, vậy thì làm nữ tử của Hồng Trần Các đi.”

 

Hắn liếc nhìn sang thị vệ bên cạnh, phân phó: 

 

“Tìm người dạy dỗ nàng thật tốt, trẫm muốn xem thử khi tiểu thư thế gia biến thành nữ tử thanh lâu thì sẽ trông như thế nào.”

 

Cả người ta chìm trong một luồng tử khí nặng nề, rét lạnh đến thấu xương, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn chằm chằm.

 

Hắn xoay người lại, đáy mắt ngập tràn độc ác, nhưng ngữ khí lại nhẹ nhàng như gió thoảng: 

 

“Đến lúc đó, hãy để Cảnh Vương thấy dáng vẻ của ngươi khi sống không bằng chết, chẳng phải hắn thích ngươi lắm sao?”

 

Sau đó, trong cơn mê man, ta bị hai nha hoàn kéo ra khỏi phòng. 

 

Tiếng đàn tỳ bà từ đâu vang lên. 

 

Bọn họ đưa ta vào một thùng nước ấm, một vài nha hoàn vây quanh, tắm gội và trang điểm cho ta.

 

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ. 

 

Ta quay đầu nhìn về phía cửa, người bước vào chính là Nhan Hải Đường, hoa khôi của Hồng Trần Các. 

 

Cũng phải, với loại khách như Tư Diệc Ngạn, chắc chắn hắn sẽ mời người tốt nhất đến “dạy dỗ” ta.

 

Nhan Hải Đường bước đến sau lưng ta, nhẹ nhàng chải đầu, giọng nói mềm mỏng: 

 

“Cô nương không cần căng thẳng, thật ra chuyện cũng chẳng có gì to tát cả.”

 

Ta nhìn nàng qua chiếc gương đồng, nụ cười trên mặt nàng ta yêu kiều và diễm lệ, nhưng đôi mắt đa tình ấy lại lạnh băng không chút cảm xúc.

 

“Ta từng nghe tiếng tỳ bà của Nhan cô nương, thật sự rất hay, chỉ tiếc hôm đó đứt dây đàn. Khi ấy dường như cô nương rất buồn. Nghe nói sợi dây đó làm từ tơ tằm, rất khó sửa chữa…”

 

Nàng ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta. 

 

Ta cũng ngẩng mắt lên, ánh mắt chạm vào nhau, nàng đã đọc hiểu ý ta trong đó. 

 

Nàng quay đầu nhìn về phía mấy nha hoàn, nói: 

 

“Các ngươi lui ra xa một chút, vị cô nương này xấu hổ.”

 

Bọn nha hoàn nghe vậy, liền lui lại hai bước.

 

Nhan Hải Đường liếc nhìn xung quanh, rồi ghé sát tai ta, thì thầm: 

 

“Trong ngoài đều có người canh gác, ta không giúp được ngươi đâu.”

 

“Ta không muốn nhận mệnh, muốn liều mạng đến cùng.” 

 

Ta nhẹ nhàng ngước mắt nhìn nàng ta, ánh mắt dừng lại trên chiếc trâm bạc tinh xảo cài trên tóc nàng, nói khẽ: 

 

“Chiếc trâm bạc trên đầu cô nương thật nhỏ nhắn, lại rất đẹp.”

 

Nhan Hải Đường sững người trong thoáng chốc, rồi gỡ chiếc trâm trên đầu xuống. 

 

Nhân lúc bọn nha hoàn không chú ý, nàng ta lặng lẽ cài chiếc trâm vào tóc ta, giấu thật kín, sau đó tiếp tục giúp ta chải đầu.

 

Nàng bắt đầu kể cho ta nghe những lời nên nói, tựa như mọi việc vẫn bình thường.

 

12

 

Vào lúc chạng vạng, Tư Diệc Ngạn đẩy cửa phòng bước vào, những người trong phòng đều lui ra ngoài.

 

Ta ngồi trên mép giường, y phục mỏng manh, ánh mắt hắn tối tăm khó lường:

 

“Mỹ nhân không cần son phấn cũng vẫn là mỹ nhân. Những gì được dạy, nàng đã học hết chưa?”

 

Ta giả bộ ngoan ngoãn, giọng mềm mại nhẹ nhàng đáp:

 

“Ừm.”

 

Hắn bật cười, tiến lại gần ta:

 

“Vậy trẫm sẽ là vị khách đầu tiên của nàng.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn từng bước từng bước tiến lại gần, trong lòng lại không còn cảm giác sợ hãi như ta đã nghĩ.

 

Mọi người đều nói ta không nên nhận mệnh, lần này ta cũng sẽ không nhận mệnh.

 

Ta đứng dậy, cũng bước về phía hắn.

 

Đưa tay đặt lên vai, ta từ từ trút bỏ lớp áo ngoài.

 

Ánh mắt Tư Diệc Ngạn thoáng hiện lên dục vọng, hắn giơ tay đặt lên vai ta.

 

Ta nở một nụ cười quyến rũ với hắn, đúng như những gì Nhan Hải Đường đã dạy ta.

 

Khóe môi hắn cong lên, cũng cười theo.

 

Ngay khoảnh khắc đó, ta bất ngờ ném bột thuốc trong tay vào mắt hắn.

 

Bột thuốc ấy là thứ Nhan Hải Đường giấu trong đáy hộp trang điểm, dùng để phòng thân.

 

Tư Diệc Ngạn vội nhắm chặt mắt, lùi lại một bước. 

 

Ta rút cây trâm bạc giấu trong tóc, dồn hết sức lực đâm về phía mắt hắn.

 

Cây trâm quá nhỏ, ta không thể giết được hắn.

 

Trong tiếng gầm đau đớn của Tư Diệc Ngạn, trước khi thị vệ bên ngoài xông vào, ta liều mạng chạy về phía cửa sổ, dùng toàn bộ sức lực nhảy từ lầu hai xuống.

 

Hương máu tanh tràn ngập mũi, chân ta đau nhói đến mức khó chịu.

 

Ngẩng đầu nhìn lên lầu, không thấy ai đuổi theo. 

 

Cũng phải, bọn họ hẳn đang bận cứu Tư Diệc Ngạn.

 

Từ xa vang lên tiếng vó ngựa, tiếp đó, một giọng nói quen thuộc vang lên trong lòng ta:

 

“Vãn Ngưng không bị cẩu hoàng đế bắt vào cung, nàng đã đi đâu rồi?”

 

Là Nghiêm Cẩm Phù.

 

Trong khoảnh khắc ấy, ta nhìn thấy một tia hy vọng, liền cố gắng kéo thân thể mình bò về phía chiếc xe ngựa.

 

“Tìm giết nàng, giết độc phụ đó!”

 

Từ trên lầu Hồng Trần Các vọng xuống tiếng gào giận dữ. 

 

Ngay sau đó, vài người nhảy xuống, ánh kiếm trong tay họ lấp lánh thứ ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.

 

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page