Chương 1:
11/12/2024
Chương 2:
11/12/2024
Chương 3:
11/12/2024
Chương 4:
11/12/2024
Chương 5:
11/12/2024
Chương 6:
11/12/2024
Chương 7:
11/12/2024
Chương 8:
11/12/2024
Chương 9:
11/12/2024
Chương 10:
11/12/2024
Chương 11:
11/12/2024
Chương 12:
11/12/2024
Chương 13:
11/12/2024
Chương 14:
11/12/2024
Giống như kiếp trước, cô độc, ch*ết một mình trên con đường phiêu lưu thám hiểm.
Thời niên thiếu yêu đương quá nhiều, khiến tôi cảm thấy tất cả đều nhạt nhẽo, vô vị.
Cho đến khi gặp Thẩm Mộ.
Anh thực sự rất tôn trọng tôi, cũng rất ngoan ngoãn.
Trước mặt tôi, anh ngoan ngoãn như một chú báo không có ý thức tự lập.
Từ sự đáng thương lúc ban đầu đến sự yêu mến như bây giờ, tất cả đều diễn ra một cách tự nhiên.
Không có cô gái nào không thích anh.
33
Tôi hẹn gặp cha của Thẩm Mộ.
Trong quán cà phê, tôi nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề trước mặt, nhẹ nhàng hỏi:
“Tôi nghe nói, vợ ông trước đây từng là một nhà ngoại giao.”
“Trên sân khấu của các vấn đề quốc tế, bà ấy từng tỏa sáng, đầy khí thế và phong thái oai hùng.”
Ông ta nheo mắt lại:
“Cô nói điều này để làm gì?”
“Vậy mà bây giờ, bà ấy chỉ có thể ở nhà làm một người nội trợ, thân hình dần trở nên nặng nề, tư duy dần trở nên hạn hẹp, không theo kịp thời đại, và khiến ông cảm thấy chán ghét.”
“Đến lúc này, ông mới nhận ra, điều mà ông yêu, điều khiến ông rung động, chỉ là hình ảnh một người phụ nữ hào hoa phong nhã ngày trước, chứ không phải người đàn bà ngày nay, ở nhà lải nhải không ngừng và làm ông bực bội. Có đúng không?”
“Câm miệng!”
Ông ta định ngắt lời tôi.
Tôi không bận tâm, chỉ mỉm cười nói tiếp:
“Thật đáng tiếc, bi kịch này lại do chính tay ông tạo nên.”
Tôi không biết ông ta có nhân tình bên ngoài hay không, nhưng nhìn dáng vẻ này, chắc hẳn không thể thiếu được.
Tình yêu từng mãnh liệt đến thế, cuối cùng cũng bị vùi lấp dưới những rắc rối của cuộc sống gia đình.
Hẳn là ông ta đã từng hối hận, vì sao mọi thứ đều diễn ra theo ý mình, nhưng rồi tất cả lại không còn hoàn hảo nữa.
“Hãy buông tha cho Thẩm Mộ đi.”
“Vẫn còn ngoan cố à.”
Tôi khẽ cười, nói:
“Ông Thẩm, hiện tại tôi giữ lễ với ông chỉ vì ông là cha của Thẩm Mộ.”
“Nhưng một khi tôi phát hiện ông muốn hại anh ấy, tôi sẽ không tha cho ông đâu.”
Ông ta không nổi giận.
Ngược lại, ông ta ngồi bệt xuống ghế, thần sắc có chút hoang mang.
Tôi thay ông ta nói ra điều ông muốn nói:
“Có phải ông đang nghĩ, nếu khi xưa vợ ông cứng rắn được một nửa như tôi, thì hai người sẽ không rơi vào kết cục này đúng không?”
“Ông sai rồi.”
“Nếu tôi gặp phải một người như ông, cái kết chỉ có thể là cá ch*ết lưới rách, cả hai cùng ch*ết.”
“Ông Thẩm, với tính cách của ông, bất kỳ cô gái nào rơi vào tay ông cũng sẽ rất thảm.”
Lời tôi nói đã chọc giận ông ta.
Ông ta lập tức đứng phắt dậy, giơ tay định đánh tôi.
Nhưng bị vệ sĩ của tôi chặn lại và khống chế ngay tại chỗ.
Một người năm mươi tuổi bị vệ sĩ đè xuống đất, cảnh tượng đó thật sự có phần mất mặt.
Tôi khẽ cười, nhìn ông ta, lặp lại lời vừa nói:
“Ông Thẩm, tôi đã nói rồi, tôi không phải vợ ông, cũng không phải một quả hồng mềm để ông muốn bóp thế nào thì bóp.”
“Tôi nhắc lại một lần nữa: Đừng đến gần Thẩm Mộ.”
“Nếu không…”
Tôi dội thẳng một ly cà phê nóng lên đầu ông ta, nói rõ ràng từng chữ:
“Tôi chắc chắn sẽ không tha cho ông đâu.”
34
Mặc dù tôi không tán thành việc dùng bạo lực để đối đầu với bạo lực, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng bạo lực thực sự có thể giải quyết được nhiều vấn đề.
Giang Thành vẫn là địa bàn của những gia tộc lâu đời, ông ta không thể đấu lại tôi, chỉ có thể ôm hận mà biến mất.
Sau khi hôn lễ với Thẩm Mộ kết thúc, anh ôm lấy tôi trên giường cưới, lăn qua lăn lại như một đứa trẻ, cười ngây ngốc.
“Uyển Uyển, Uyển Uyển…”
Anh thì thầm, như không dám tin:
“Cuối cùng anh cũng cưới được em rồi.”
“Ngốc quá.”
Tôi không nhịn được bật cười, vỗ nhẹ lưng anh:
“Uống nhiều rượu như vậy, mau đi tắm đi.”
Anh cười ngây ngô, đi vào phòng tắm.
Tôi thay bộ nội y đặc biệt đã chuẩn bị cho đêm tân hôn, nằm trên giường, tạo dáng chờ anh.
Phải nói rằng, so với Thẩm Mộ, tôi thực sự “cao tay” hơn hẳn.
Ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy tôi, mắt anh lập tức sáng lên, lao về phía tôi như một chú chó con chưa được thuần hóa.
Tôi mệt đến ch*ết đi sống lại, còn anh thì vẫn tràn đầy năng lượng, anh ghé sát lại, hôn lên tôi những nụ hôn nhẹ nhàng.
Vừa hôn, anh vừa ngây ngô gọi tôi là “bảo bối.”
Trong cơn mơ màng, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
35
Đêm đó, tôi mơ thấy một cơn ác mộng rất tồi tệ.
Tôi mơ thấy kiếp trước của Thẩm Mộ.
Sau khi tôi bỏ trốn khỏi hôn lễ, cha của anh đến kích thích anh, đắc ý nói với anh:
“Nhìn xem, chẳng bao lâu nữa, mày sẽ không nhịn được mà bắt cô ta về, nhốt lại, giống như tao đã làm với mẹ mày.”
“Đừng che giấu nữa, bản chất của mày chính là một kẻ điên tham lam.”
“Bây giờ mẹ mày thế nào, thì tương lai cô ta cũng sẽ như vậy.”
“Cô ta sẽ bị mày hành hạ đến phát điên.”
You cannot copy content of this page
Bình luận