Nửa quả dưa hấu “phanh” một tiếng trúng thẳng vào đầu, tên cướp đeo khẩu trang số một lập tức khựng lại, sau đó ngã vật xuống như miếng bông mềm, không còn giãy giụa hay la hét.
—— Dù là ác nhân đến đâu, cũng không thể thoát khỏi sức mạnh của dưa hấu!
Nước dưa hấu hồng nhạt từ từ chảy xuống theo vết nứt, tung tóe khắp sàn xe. Những mảnh dưa vỡ nát vương đầy trên mặt đất như một vụ thảm sát ngọt ngào.
Một vài giọt nước dưa còn bắn cả lên môi Hagiwara Kenji. Anh theo phản xạ mím môi lại, vị ngọt nhẹ nhàng lan tỏa nơi đầu lưỡi — hương vị thanh mát, độc nhất chỉ có ở dưa hấu mùa hè.
Hagiwara Kenji: “……???”
Đúng lúc anh còn đang ngơ ngác giữa dòng suy nghĩ, khu bình luận cũng tràn ra dồn dập:
[Ủa khoan, gì vậy trời, chuyện gì đang xảy ra vậy???]
[Tôi cười muốn xỉu! Phong cách đột ngột biến thành “Cậu Bé Dưa Hấu”! Dưa này ở đâu ra vậy, có ai thấy ai mang dưa hấu lên xe buýt chưa? Mà tiện tay thế này cũng quá sang đi chớ?!]
[Sao mà cảm giác cứ như dính dáng tới đoạn đầu truyện vậy… Chính chủ mấy người thật sự nhận quảng cáo dưa hấu à??]
[Đừng hỏi, đây chắc là bản kính chào kinh điển của game Plants vs. Zombies, vũ khí mở màn: dưa hấu!]
Asahi Yuaki thấy phản ứng của mọi người, trong lòng không khỏi dâng lên chút mong đợi nho nhỏ: Mau lên, mau nói mình chỉ là nhân vật hài hước đi, giống như cái tên nhân vật phụ trong Phạm Nhân Phạm Trạch Tiên Sinh ấy — tồn tại bên ngoài cốt truyện chính!
Nhưng chưa kịp vui mừng, đám bình luận tiếp theo đã nhanh chóng đổ ập vào, dập tắt hết thảy:
[Xin lỗi nha, đây là phim hành động chính thống đấy!]
[Nguy cơ giải quyết xong là Asahi bắt đầu tấu hài liền. Đừng quên một trong các thiết lập nhân vật là tính hai mặt nha]
[Ai hiểu thì hiểu — Asahi không muốn trước mặt Hagi cùng mọi người lộ ra vũ khí đặc biệt là cây dù kia, nên dứt khoát xách quả dưa lên ném cho tiện]
[Nhìn ngoài thì như ngốc nghếch, thực chất là mưu kế sâu xa… Đúng là hồ ly siêu cấp vô địch]
Asahi Yuaki: “…”
Asahi Yuaki: Sáu chấm.
Cậu nghiêng đầu né tránh đám bình luận, không thèm nhìn nữa. Đúng lúc đó, từ bên ngoài truyền vào một tiếng nổ cực lớn!
“!” Cái gì nữa đây? Lại nổ?!
Asahi Yuaki giật mình quay ngoắt ra cửa sổ. Vụ nổ lần này là từ cây cầu lớn phía trước — một bên thành cầu sụp nghiêng xuống, khói đen cuồn cuộn bốc lên tận trời.
Cây cầu vốn đang trong tình trạng băng tan giờ đây rung lắc dữ dội, từng mảng đá lớn rơi rào rào như trời giáng. Không chỉ phần sau sụp đổ, mà phía trước cũng hỗn loạn như một bãi đá lăn. Tài xế hoảng loạn hét lớn: “Không ổn rồi! Chạy không được đâu! Chạy không được!”
Hagiwara Kenji đang lơ đãng thì bị tiếng nổ kéo trở lại thực tại. Anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, nắm chặt rào chắn cạnh mình đứng bật dậy, xông về ghế lái: “Để tôi lái! Mọi người ngồi yên, bám chặt tay vịn ——!”
Cuối cùng, chiếc xe buýt cũng hoàn toàn nằm trong tay Hagiwara Kenji.
Ngay khi anh bắt đầu vặn tay lái, Asahi Yuaki lập tức cảm thấy một cơn căng thẳng mơ hồ lan khắp người.
Cảm giác ấy… nên diễn tả thế nào nhỉ?
Đại khái giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, phía trước sắp vào đoạn xoay vòng lộn ngược, mà lúc đó mới phát hiện… mình chưa cài dây an toàn.
Kỳ lạ thật. Asahi thầm nghĩ. Rõ ràng chỉ đang ngồi trên chiếc xe buýt cồng kềnh, vậy mà sao cậu lại có linh cảm kỳ quái như vậy?
Ngay giây tiếp theo, Hagiwara Kenji đạp mạnh chân ga, xe buýt lao đi với tốc độ không tưởng!
Mọi người trên xe lập tức bị ép dính chặt vào ghế như nam châm hút, mấy tên cướp đang bất tỉnh lăn lông lốc ra phía sau xe.
Cây cầu đang sụp đổ từng mảng, vậy mà chiếc xe vẫn rẽ trái, nghiêng phải, lách sát qua trụ cầu phía bên để lao về phía trước. Dù đá tảng rơi loạn xạ, xe cũng chẳng hề giảm tốc.
Đối mặt với những đống đổ nát chồng chất chật hẹp chắn ngang đường, ánh mắt Hagiwara Kenji nheo lại. Trong đôi mắt tím của anh loé lên ánh sáng sắc bén. Anh mím môi, điều khiển vô-lăng, đẩy mạnh động cơ xe. Chỉ thấy chiếc xe buýt vuông vức nghiêng hẳn sang một bên ở góc độ cực kỳ khó tưởng, bánh xe cọ mạnh vào mặt đường, vang lên âm thanh chói tai, thế mà vẫn lướt qua được đoạn đường chật hẹp chỉ bằng một nửa thân xe!
Phía trước đúng lúc có một đoạn gãy sụp, xe buýt lao lên một tảng đá nghiêng như máng trượt, rồi “phịch” một tiếng — cả xe bật lên không trung, bốn bánh sau đó rơi xuống mặt đất.
Asahi Yuaki: Xe… bay thật kìa?! Lần đầu tôi thấy xe buýt mà như thể thú cưỡi thuần hoá vậy đó!!
Cây cầu lớn đằng sau đang sụp đổ từng khúc một, bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Hagiwara Kenji tăng ga, lao xe qua đoạn còn lại của cầu, ganh đua cùng Tử Thần. Chiếc xe buýt lúc này, dưới tay lái của Hagiwara, như biến thành chiến xa đang phi nước đại giữa bờ sinh tử!
Asahi Yuaki nắm chặt tay vịn, gió luồn mạnh qua khung cửa sổ vỡ tung, rít gào bên tai. Mái tóc nâu của cậu bị gió quật tơi bời, từng trận kình phong như có hình thể thật sự quét qua mặt, chỉ cần há miệng thôi chắc chắn có thể nuốt cả bụng gió.
Cậu nheo mắt lại, bị gió ép đến mức suýt không mở nổi mắt, trong lòng chỉ có một tiếng thét duy nhất vang vọng:
“Cứu cứu cứu cứu! Bao giờ phanh lại ——?!”
Không hiểu sao, cậu có cảm giác như rất lâu trước đây, mình cũng từng trải qua cảm giác mạo hiểm kiểu này… Là chuyện gì nhỉ?
Cùng lúc đó — một đoạn ký ức từ nơi xa xăm nào đó như ùa về…
Một cậu thiếu niên tóc nâu, cánh tay phải đang bó bột, khó khăn dùng tay trái cầm đũa gắp thức ăn. Cậu không thuận tay trái nên tư thế cầm đũa rất vụng, loay hoay mãi cũng chẳng gắp được miếng thịt trong chén.
Bên cạnh là một thiếu niên tóc bạc, trạc tuổi, bật cười mỉa mai.
“Cười cái gì? Rốt cuộc là ai sai hả?” Thiếu niên tóc nâu liếc cậu ta một cái, ánh mắt không giấu nổi bất mãn. “Lúc đó nếu cậu chịu phanh lại đúng lúc thì chúng ta đâu có lao vào lan can bảo hộ! Cái khúc cua đó tôi đã đánh dấu rõ ràng trên bản đồ hành trình, còn nhắc cậu trước rồi. Sao lại không giảm tốc độ?”
Thiếu niên tóc bạc đang ngồi trên giường bệnh, thương tích còn nặng hơn. Không chỉ tay phải bó bột, mà cả chân cũng bị nẹp cố định, nhìn chẳng khác gì cái người gỗ. Nhưng chuyện đó không ảnh hưởng đến việc cậu ta ăn uống, vì cậu ta thuận tay trái.
“Lấy được hạng nhất là được rồi. Quá trình không quan trọng.” Giọng cậu ta trầm khàn, nói chậm rãi. “Dù có bị thương, chỉ cần chứng minh được năng lực, thì mới có cơ hội nhận thêm tài nguyên.”
“Muốn giành lấy tài nguyên thì ít ra thân thể cũng phải nguyên vẹn đã chứ? Lái kiểu đó mà có chuyện gì thì sẽ hối hận cả đời!” Thiếu niên tóc nâu quay mặt sang hướng khác, bực bội nói, “Rõ ràng vị trí lúc đó đã đủ rồi, cũng đâu ai tranh giành với chúng ta, cần gì phải liều như thế…”
Nói đến đây, cậu đột nhiên ngưng lại.
Ánh mắt liếc xuống người đồng đội đang ngồi trên giường bệnh, chỉ một nhịp thở sau, đuôi mắt khẽ nhướng, giọng đầy nghi hoặc:
“Nè… lúc đó không phải là do cậu… không đạp tới chân phanh, đúng không?!”
Cậu thiếu niên tóc bạc có đôi mắt xanh thẫm sắc lạnh như loài sói, làn da trắng bệch, ngũ quan sắc nét, trông có chút giống người mang huyết thống Đông Âu. Sau này lớn lên chắc chắn sẽ cao vượt trội.
Chỉ là có vẻ do dinh dưỡng chưa đầy đủ, phát triển hơi chậm, hoặc có thể là vẫn chưa tới thời kỳ dậy thì. Giờ đây, vóc dáng của cậu còn thấp hơn cả thiếu niên mắt hồ ly.
Dù chân ga và phanh xe đặt khá gần nhau, nhưng với thân hình còn nhỏ, chân tay chưa phát triển hoàn chỉnh, mỗi lần cậu muốn đạp ga đều phải nghiêng hẳn người sang một bên, cố hết sức mới với tới. Trong tình huống đó, nếu cần chuyển từ ga sang phanh, tất nhiên phải điều chỉnh lại tư thế trước, gần như không thể phản ứng kịp thời.
— Tóm lại, chính là vì quá thấp, chân lại ngắn, nên việc lái xe rất vất vả.
Thiếu niên tóc nâu ngậm chiếc đũa, suy ngẫm một hồi rồi nói:
“Hóa ra không phải cậu không muốn đạp phanh, mà đơn giản là đạp không tới?”
Thiếu niên tóc bạc im lặng một lúc rồi đáp:
“……Tôi vốn không định đạp phanh, muốn lao thẳng đến vạch đích.”
“Cậu rõ ràng là không với tới.” Thiếu niên tóc nâu gật đầu, kết luận chắc nịch, còn chân thành nói, “Lần sau để huấn luyện viên mua cho cậu một đôi giày độn đế.”
“……” Thiếu niên tóc bạc không trả lời, chỉ lạnh lùng đưa tay trái còn cử động được lên, “soạt” một tiếng kéo tấm rèm trắng ngăn giữa hai chiếc giường bệnh xuống.
“Tôi nói thật đó. Hay là câun nên uống thêm sữa bò trong giờ ăn đi.”
“Im miệng.”
–
Asahi Yuaki chớp mắt, rút mình khỏi dòng hồi ức.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cậu là:
Từng nghe nói có người sinh ra tóc đã bạc, không ngờ trên đời đúng là có người như thế thật!
Nhưng mà nói thật nhé, tóc trắng rất ngầu!
Hóa ra lúc nhỏ mình từng có một người bạn tóc bạc sao? Đôi mắt Asahi Yuaki sáng lên đầy hứng thú.
Không biết sau đó bọn họ còn liên lạc nữa không? Người kia bây giờ đã cao lên chưa?
Nếu có cơ hội gặp lại, trong ngày khai trương quầy hàng, cậu nhất định phải mời cậu ấy cosplay Sesshoumaru. Quá hợp luôn, đến nỗi chẳng cần đội tóc giả — đúng chuẩn trời sinh coser!
Cho người đó đứng làm người mẫu ở quầy, đảm bảo thu hút mọi ánh nhìn!
Đến lúc đó, khách kéo đến mua dưa sẽ nhiều không kể xiết!
Từ lúc chiếc xe buýt lao qua cây cầu đang sụp, Asahi Yuaki đã hoàn toàn không thấy lo lắng hay sợ hãi nữa, bởi vì tâm trí cậu đã bị cuốn vào dòng hồi ức kia.
Cậu chẳng hề quan tâm đến chuyện [tại sao một cậu thiếu niên chân ngắn lại phải lái xe], cũng chẳng để ý [phô bày năng lực để nhận được nhiều tài nguyên rốt cuộc là vì cái gì].
Dĩ nhiên, cậu không ngốc. Ngay từ đầu khi ký ức kia ùa về, cậu đã phát hiện hoàn cảnh quá khứ có chút kỳ quặc.
Nhưng như người ta vẫn nói, nếu đã không vui thì đâu cần nhớ tới làm gì? Đừng ép bản thân phải moi móc ký ức tiêu cực như bới rác trong sọt rác vậy.
Quá khứ đã qua thì cứ để nó qua. So với việc căng não truy tìm những bí mật u ám trong quá khứ, Asahi Yuaki thà dành thời gian để suy nghĩ về những chuyện tươi sáng hơn.
Ví dụ như: Bằng hữu tóc bạc cosplay nhân vật gì thì hợp nhất để bán dưa? Nếu thực sự gặp lại, nên thuyết phục người ta thế nào?
…… Có nên nắm tay người ta thật chặt rồi nói “Làm ơn, hãy đồng ý, đây là nguyện vọng cả đời của tôi!” hay không?
Chậc, nghĩ thôi mà thấy xấu hổ rồi huynh đệ à.
Đúng lúc này, xe buýt bất ngờ chấn động dữ dội, thân xe như nhấc bổng lên không trung một chút khiến Asahi Yuaki giật mình tỉnh lại khỏi cơn mộng mị. Cả người cậu như bị hất khỏi ghế, rồi rơi xuống nặng nề.
Đồ đạc trong xe gần như đều bị lực va đập hất tung, nhưng cây dây leo dưa hấu – thứ từng được đồn là để gia tăng diện tích mảng xanh – vẫn bám chặt trên trần xe, phủ lên những mảnh vỡ sắt, không để mảnh nào rơi xuống làm bị thương hành khách phía sau.
Asahi Yuaki: Tuyệt vời, đúng là biến xe thành một quả cầu xanh hóa toàn diện rồi.jpg
Bên ngoài vang lên tiếng còi của cảnh sát và xe cứu thương, tiếng động đan xen vào nhau, như thủy triều dâng lên từ xa, rồi dần dần ập tới gần.
Asahi Yuaki nhìn qua cửa sổ, thấy từng chiếc xe đang vây lại. Không xa phía trước chính là đoạn cầu bị gãy. Dưới chân cầu là dòng sông đỏ ngầu đang cuồn cuộn chảy xiết.
Trong tình huống như thế này, một chiếc xe buýt bình thường gần như không thể nào chạy tới an toàn được. Nói cách khác, cú chấn động dữ dội vừa rồi là bởi vì xe buýt… bay lên trời, vượt ngang qua đoạn cầu bị nứt gãy. —— Hóa ra Hagiwara không chỉ là thần lái Haruna, mà còn là chiến sĩ cơ giáp EVA nữa!
… Nhưng khoan, chuyện này nghe có vẻ hơi thiếu khoa học?
Asahi Yuaki ngẩn ra một giây, rồi rất nhanh chóng quyết định từ bỏ việc suy nghĩ sâu xa thêm nữa.
Thôi vậy, trong một thế giới mà dưa hấu có thể mọc trên nền xi măng thì có lẽ… đừng cố gắng tìm kiếm logic làm gì. Dù sao nơi này cũng là cái gọi là thế giới “khoa học giả tưởng”.
Chiếc xe buýt hạ cánh an toàn, hành khách gần như không ai bị thương. Quả nhiên, cư dân Beika không chỉ có tố chất cao mà sức chịu đựng cũng đặc biệt mạnh mẽ.
Chỉ có hai tên cướp nằm sõng soài dưới đất, trông chẳng khác gì món tempura mới chiên xong. Sau khi bị xe bay va đập liên tiếp trong thùng xe, cả hai đều gãy xương và bầm tím nhiều chỗ, cuối cùng bị cáng lên xe cứu thương đưa đến bệnh viện.
Đứa trẻ trong lòng người mẹ không còn khóc oa oa nữa. Trước khi xuống xe, bé quay lại nhìn giàn dưa hấu, rồi lại nhìn sang Asahi Yuaki, sau đó hai bàn tay nhỏ chụm lại, cười khanh khách, gương mặt bừng sáng rạng rỡ như nắng mai.
Người mẹ dịu dàng ôm lấy con, khẽ dỗ dành:
“Đúng rồi, anh trai và quả dưa hấu lớn là cộng sự tuyệt vời nhất.”
Asahi Yuaki: “…”
Không! Không có chuyện đó! Tôi tuyệt đối không công nhận cái “quan hệ cộng sự” kỳ quặc này!
Gò má Asahi Yuaki khẽ giật giật vì căng thẳng, rồi lặng lẽ bước xuống xe buýt.
Xung quanh đã có mặt đầy đủ lực lượng cảnh sát. Vụ việc lần này có liên quan đến bắt cóc và đánh bom, nên mức độ nghiêm trọng tương đối cao.
Tuy nhiên, vì đã có Hagiwara Kenji — sinh viên cảnh giáo từng đi nghĩa vụ quân sự — hiện diện tại hiện trường, phần lớn tình huống đều có thể do anh ta trực tiếp trình bày. Những người dân đi ngang hoặc có mặt tại hiện trường thì chỉ cần ghi chép đơn giản một chút, sau đó cơ bản có thể rời đi.
Hagiwara Kenji rất chuyên nghiệp và tỉ mỉ khi thuật lại diễn biến vụ việc cho cảnh sát. Thế nhưng khi nhắc đến Asahi Yuaki, anh ta không tránh khỏi khựng lại một chút.
Anh vẫn còn nhớ rõ, khi đó tên cướp đeo khẩu trang số 2 đã tỏ ra e dè, thậm chí có phần lùi bước trước Asahi. Cảm giác đó không giống như một người bình thường sẽ có được khí thế như vậy.
Còn cả chuyện xảy ra ở khoang sau của thùng xe —— lúc ấy, Asahi Yuaki đã nhanh chóng và dứt khoát khống chế tên cướp số 2.
Lúc đó Hagiwara ở phía đầu xe, không kịp quay lại để nhìn rõ đối phương đã làm thế nào, nhưng chỉ trong vài giây có thể khống chế được một kẻ có vũ khí, chắc chắn không phải là chuyện đơn giản. Điều đó hẳn phải trải qua huấn luyện đặc biệt nào đó.
Ngoài ra, còn có hành động “viện trợ” sau đó —— Hagiwara Kenji đột nhiên ngừng dòng tư duy chiến thuật lại. Được rồi, tạm thời bỏ qua việc ném dưa hấu như ném vũ khí đi. Nhưng nếu chỉ xét đến kỹ thuật và độ chính xác của cú ném đó… thì đúng là một kỹ năng sinh tồn đáng nể thật.
You cannot copy content of this page
Bình luận