Quận Chúa Vùng Lên Đá Đổ Thái Tử

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

Ta sai người cất kim lân giáp lại.

 

Quyết định ngu nhất của nữ nhân là buộc tương lai mình vào một nam nhân.

 

Nam nhân là thứ bạc tình nhất, yêu một người thì có thể hái sao trên trời cho nàng, ghét một người thì có thể đem nàng ngàn đao muôn chém.

 

Chúng giả dối, chúng xảo trá.

 

Chúng hai mặt ba dao, ngay cả người thân thiết nhất cũng có thể lợi dụng.

 

Để đối phó mẫu thân ta, Hoàng Đế có thể dùng sự ngu dốt của Hoàng Hậu.

 

Để đối phó mẫu thân ta, phụ thân có thể dùng nữ nhi do người mình yêu sinh ra.

 

Để đối phó ta và mẫu thân, Vũ Văn Nghiệp có thể nhẫn nhịn bao năm, cắt xương moi tim ta, đem bà nung cháy đến ch*ết.

 

Giữa lằn ranh sống ch*ết, Vũ Văn Nghiệp sao cam lòng vì ả mà đỡ đao? Ta đã nhắc ả nhiều lần, nhưng lời lành khó khuyên hồn ma đáng ch*ết.

 

Ta chỉ có thể chúc ả, sống mà trở về.

 

Sống để thấy rõ, rốt cuộc gã nam nhân ả ngày đêm mong nhớ mang bộ mặt xấu xa thế nào!

 

14

 

Nhưng Lục Dao vừa đi, kế hoạch của phụ thân lại bị đảo lộn hoàn toàn.

 

Ông vốn định nhân lúc mẫu thân ta bệnh nặng, mượn tay Lục Dao cài thế lực vào hậu trạch của các thế gia thần tử, để làm yếu ảnh hưởng của mẫu thân ta.

 

Đợi khống chế được hậu trạch, Vũ Văn Nghiệp nắm trọn triều đình, rồi gi*ết mẫu thân ta, vừa báo thù cho người trong lòng, vừa không phải sống dưới áp bức của mẫu thân ta cả đời.

 

Kết quả đúng vào lúc này Lục Dao bỏ đi chẳng nói, bệnh của mẫu thân ta lại khá lên nhiều, thậm chí đã có thể xuống giường bước đi.

 

Phụ thân bực bội nhưng chẳng dám lộ quá rõ, hòa nhã nhận bát thuốc từ tay ta, mắt đầy quan tâm.

 

“Phu nhân phải mau khỏe lên, vi phu còn muốn cùng nàng cưỡi ngựa rong chơi.”

 

Ai nhìn cũng thấy phụ thân ta là trượng phu tuyệt vời, nhưng đầu ngón tay ông ta đỡ đáy bát lại trắng bệch, vô tình để lộ tâm tình.

 

Mẫu thân uống thuốc từ tay ông ta, vô tình hỏi về những kỳ trân dị bảo trong viện phụ của ta: 

 

“Mấy ngày nữa là sinh nhật Uyển Nhi, nghĩ đến lễ sinh nhật lại nhận không ít.”

 

“Viện phụ của nó e là sắp chứa không nổi, hai ngày nữa sai người đến kiểm kê, đổi sang chỗ lớn hơn.”

 

Mặt phụ thân cứng lại chốc lát, còn lộ vẻ hổ thẹn: 

 

“Viện phụ ấy đã là viện lớn nhất trong phủ, đổi chỗ nữa, chỉ có thể dọn viện chính của Uyển Nhi ra chứa đồ, chi bằng thôi vậy.”

 

Viện phụ ấy có không ít thứ bị Lục Dao lấy đi bán, tiền bạc thu được phần lớn đưa cho phụ thân.

 

Mà phụ thân đã dùng hết để lo lót cho Vũ Văn Nghiệp.

 

Nếu kiểm kê, sổ sách không khớp, mẫu thân ắt sẽ truy hỏi đến cùng.

 

“Sao lại thôi? Rốt cuộc Uyển Nhi có phải nữ nhi của ngươi không? Trong phủ chứa không nổi, lẽ nào ngoài phủ cũng không chứa nổi?”

 

“Chẳng phải ngõ Lý Minh có phủ trống sao? Sai người dọn dẹp, đem đồ của Uyển Nhi chuyển qua đó.”

 

“Không được!” 

 

Phụ thân nhận ra giọng mình nặng nề, đành cười gượng:

 

“Chỗ ấy người đông mắt tạp, nhỡ có kẻ đỏ mắt dòm ngó, thì biết làm sao! Chi bằng ta sai người đào sâu viện phụ thêm.”

 

Nhưng lý do này vẫn chẳng thuyết phục được mẫu thân ta.

 

“Cái này không được, cái kia không xong, sao ngươi vô dụng thế! Nếu Vương Phủ chứa không nổi, thì thẳng tay gửi sang phủ Công Chúa!”

 

Là nam nhân, khi bị nữ nhân nói vô dụng, hận ý của ông ta đã lên đến đỉnh điểm.

 

Đêm ấy, trong thuốc của mẫu thân ta, có thêm một vị thuốc mà thần chẳng biết quỷ chẳng hay.

 

Mẫu thân ta đổ bát thuốc vào chậu hoa, mắt ngẩn ngơ: 

 

“Hắn thậm chí mong ta ch*ết đến vậy.”

 

Ta thở dài: “Nữ nhân vì nam nhân mà đau lòng là kẻ ngốc nhất.”

 

Kiếp trước, ta đã ch*ết một lần rồi.

 

15

 

Phụ thân ta bệnh, trúng độc.

 

Mẫu thân nổi trận lôi đình, đại náo Đại Lý Tự, đòi nửa tháng phải tra ra kẻ thủ ác, bằng không sẽ lên Loan Điện kêu oan.

 

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page