Muốn Đoạt Thì Cứ Đoạt Đi

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

Những ngày tháng trôi qua êm ả.

 

Chỉ là, ở trong Diêm phủ này, ta chung quy vẫn là một sự tồn tại có phần lạc lõng.

 

Hai mươi tư tháng Chạp, Táo Quân giáng trần.

 

Chớp mắt đã đến đêm Giao thừa.

 

Tự xét thấy không còn lý do gì để tiếp tục lưu lại Diêm phủ, ta liền từ biệt Diêm La Tích.

 

Hắn không hề níu giữ, thậm chí còn gọi gia nhân chuẩn bị ngựa, nói rằng sẽ đích thân đưa ta về nhà.

 

Dẫu lúc đến ta chỉ mang theo một tấm chăn bông, hai tay trắng trơn, nhưng mấy vị tỷ muội thân thiết lại vì tiễn ta mà nhét vào xe ngựa vô số gấm vóc, son phấn, đến mức chật kín cả một cỗ xe.

 

Trong lòng dâng lên cảm xúc bùi ngùi, khóe mắt ta không khỏi phiếm hồng.

 

Trên đường về, Diêm La Tích thấy ta không ngừng lấy tay áo lau mắt, liền chẳng chút nể tình mà giễu cợt:

 

“Chẳng qua chỉ rời đi trong chốc lát, đã tương tư đến mức này rồi sao?”

 

Dẫu đang thương cảm, ta cũng không quên châm chọc lại:

 

“Nói đến si tình, ta sao sánh được với đại nhân?”

 

“Hửm? Lời này từ đâu mà ra?”

 

“Diêm La Tích vì một vị cô nương mà thuở niên thiếu chỉ thoáng gặp qua, liền xem những nữ tử trong hậu viện như cỏ rác. Thật đúng là nước sông ba nghìn, chỉ lấy một gáo mà uống!”

 

Không ngờ…

 

Diêm La Tích vậy mà lại gật đầu.

 

“Ngươi nói không sai.”

 

Thấy ta nheo mắt nhìn hắn, đối phương thở dài, thần sắc lộ vài phần bất đắc dĩ:

 

“Không gả họ đi, chẳng lẽ cứ để bọn họ quanh quẩn trong viện, cả đời thủ tiết sống cô quạnh sao?”

 

“Chỉ vậy thôi?”

 

“Còn một lý do nữa.”

 

Diêm La Tích thản nhiên nói:

 

“Giữ lại trong nhà, tốn bạc của ta.”

 

Nghe vậy, ta không kìm được kích động trong lòng, liền vén rèm lên, chỉ tay về phía bầu trời bên ngoài.

 

“Ngươi xem đám mây kia, trông có giống một con chó không?”

 

“…”

 

Lời chẳng hợp ý, nói thêm cũng vô ích.

 

Từ đó về sau, suốt chặng đường còn lại, chúng ta chỉ lặng lẽ ngồi đối diện mà chẳng ai mở lời.

 

Xe ngựa lộc cộc, bánh xe nghiêng ngả, lắc lư suốt nửa ngày, cuối cùng cũng đến con hẻm trước cửa nhà ta.

 

Diêm La Tích vẫn đưa ta vào tận trong sân, ta thấy hắn dường như có điều muốn nói, bèn khách sáo cất lời: 

 

“Nếu đại nhân có gì muốn dặn dò, thì xin cứ nói thẳng.”

 

Hắn thoáng quan sát ta, ánh mắt cân nhắc: 

 

“Tuy Trấn phủ ty không cấm viết thoại bản, nhưng nay gióng trống khua chiêng, thời thế rối ren… Ngươi vẫn nên dừng lại, tránh rước họa vào thân.”

 

Ta chỉ cười nhạt: 

 

“Nếu ta không viết nữa, chẳng hay đại nhân có thể thay ta nuôi hai muội muội hay chăng?”

 

Lời vừa dứt, bầu không khí hòa hoãn trước đó lập tức tan thành mây khói.

 

Ta nhận ra một điều là khi tâm trạng hắn tốt, ánh mắt kia tựa như vương đầy ánh sao, phong lưu đến không gì sánh kịp. 

 

Còn khi không vui, trong mắt hắn lại thấp thoáng vẻ lạnh lùng kiều diễm, mang theo sự hờ hững đến tận xương.

 

“Tùy ngươi.”

 

Ta khẽ cúi mình, hành lễ theo kiểu nữ nhi.

 

Sự thiện ý ta bày ra bị đối phương hắt hủi, sắc mặt hắn thoáng trầm xuống, rồi xoay người sải bước rời đi.

 

Ta định tiễn hắn đến tận cổng viện, chẳng ngờ hắn lại dừng chân ngay bậc cửa, đôi mắt sâu thẳm bất ngờ nhìn về phía ta.

 

“Ngọc Hủ Chân, ta còn một câu cuối cùng muốn hỏi ngươi.”

 

“Đại nhân xin cứ hỏi.”

 

“Khi xưa, người đã hẹn ước cùng ta, thực sự đã bỏ trốn cùng kẻ khác ư?”

 

Ta không sao trả lời được, nhưng cũng thu hết vào mắt sự không cam lòng của hắn.

 

May thay, cuối cùng hắn cũng rời đi.

 

Trong ngôi nhà đổ nát của nhà họ Ngọc, gió bấc rít gào, lùa qua từng dãy hành lang.

 

Ta lười nhóm lò, lần mò xuống bếp xem thử, chỉ thấy đáy chum gạo còn sót lại một ít, nhưng đã có mọt.

 

Nhớ lại thuở nhỏ, cứ đến ngày tiễn Táo quân, mẫu thân lại dẫn tỷ muội ta thắp hương bên bếp, đồ cúng luôn đầy đủ bảy tám loại, nào là bánh mè, bánh dầu, đường tấc vàng, đường xương chân, còn có loại trắng đen xen lẫn, cắn vào vừa ngọt vừa dính.

 

Nhà không thuộc hàng giàu sang, nhưng chưa bao giờ để tỷ muội ta phải thiếu thốn miếng ăn tấm mặc.

 

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page