Danh sách chương

Nàng ngạc nhiên: “Ở đâu ra rau thế?”

Nàng ở băng nguyên mấy ngày rồi, đến một ngọn cỏ xanh còn chưa từng thấy.

Vậy mà Tạ Phù Cừ lại có thể tìm được rau xanh?!

Tạ Phù Cừ đáp: “Hái được đấy, Lý Tùng La.”

Lý Tùng La: “Ngươi hái ở đâu?”

Tạ Phù Cừ: “Hái ngoài đất ấy, Lý Tùng La.”

Lý Tùng La: “…”

Thôi, cãi nhau với ngốc cũng vô ích.

Nàng thở dài, cuối cùng vẫn phải xác nhận lại với Tạ Phù Cừ: “Ngươi không giết yêu quái chứ? Người và tiên tộc cũng không được giết đâu nhé! Bây giờ danh tiếng của chúng ta đang tốt, không thể tự hủy hoại thanh danh được.”

Tạ Phù Cừ: “Không giết.”

Hắn vừa dứt lời, đưa tay chạm vào thành nồi sắt, lập tức lòng bàn tay bốc lên một làn khói trắng.

Lý Tùng La nhìn mà mí mắt giật liên hồi, vội vàng túm lấy cổ tay Tạ Phù Cừ kéo ra —— dưới ánh sáng ban ngày, bàn tay bỏng đỏ hiện rõ rành rành trước mắt nàng.

Chưa đợi Lý Tùng La mở miệng, lòng bàn tay đỏ rát ấy đã tự phục hồi, da thịt mới mọc lên ửng hồng, sờ vào còn ấm áp.

Lý Tùng La lặng im một lát, rồi ngẩng đầu hỏi Tạ Phù Cừ: “Ngươi không thấy đau sao?”

Tạ Phù Cừ rũ mắt, bình thản như thể chẳng hề có cảm giác đau, nhưng lại đáp:
 “Có đau, nhưng chỉ trong chốc lát thôi, bây giờ thì đã không còn cảm giác gì nữa rồi, Lý Tùng La.”

Nói xong, hắn khựng lại một chút, rồi dường như bỗng nhận ra điều gì, Tạ Phù Cừ áp mặt mình vào gương mặt Lý Tùng La, giọng thấp và dịu dàng: “Ta không giống như Lý Tùng La sợ đau, có lẽ vì tất cả đau đớn của ta đều ở trên người Lý Tùng La rồi.”

“Cho nên, đừng buồn, Lý Tùng La.”

Trước kia, việc Tạ Phù Cừ luôn lặp đi lặp lại tên Lý Tùng La là bởi hồn phách không trọn vẹn, thần trí mơ hồ, hắn theo bản năng mà gọi mãi không thôi.

Còn bây giờ thì là hắn cố ý.

Hắn thích gọi tên Lý Tùng La.

Lý Tùng La, Lý Tùng La.

Tên của nàng và tên của hắn hợp đến vậy, bẩm sinh đã là để hòa vào nhau, vĩnh viễn không tách rời.

Khi áp mặt vào nàng, Tạ Phù Cừ cảm thấy gò má và da đầu tê dại, như có luồng điện chạy qua da thịt mình.

Không chỉ có khứu giác và vị giác, mà còn cả xúc giác.

Không chút ngăn cách nào, trực tiếp dán lên làn da của Lý Tùng La, cảm giác kích thích ấy giống như nỗi đau thoáng chốc khi hắn bị thương, khiến thần kinh hắn run lên.

Nguyệt Sơn xù lông, cắn lấy vạt áo của Lý Tùng La, kéo nàng lùi ra một đoạn.

Mặt Tạ Phù Cừ áp hụt, nửa người trên hơi chúi về phía trước. Ánh mắt âm u trong bóng tối lia sang Nguyệt Sơn, lập tức khiến đại miêu xù cả lông đuôi, trốn ra sau lưng Lý Tùng La, nhe răng gầm gừ với hắn.

Lý Tùng La một tay ấn đầu Nguyệt Sơn, một tay ấn đầu Tạ Phù Cừ.

Tạ Phù Cừ khựng lại, đầu bị ép cúi xuống, gương mặt trực tiếp đập vào đùi nàng.

Nàng gầy gầy, nhưng đùi vẫn còn chút thịt. Hắn cảm giác sống mũi mình, qua lớp vải áo, đã lún sâu vào thịt trên đùi của Lý Tùng La.

Lý Tùng La nghiêm giọng: “Không được cãi nhau.”

“Nguyệt Sơn, không được hung dữ với Tạ Phù Cừ!”

“Còn Tạ Phù Cừ! Ngươi cũng không được dọa Nguyệt Sơn!”

Mà Nguyệt Sơn thì chẳng may mắn được như Tạ Phù Cừ.

Cái đầu mèo của nó quá to, phần lớn mặt mèo đều bị dí xuống mặt băng, phát ra tiếng “u u” đầy tủi thân.

Nhưng Lý Tùng La vẫn không xiêu lòng, tiếp tục ấn chặt đầu của một người một mèo xuống.

Con cái bất hòa thường là do cha mẹ vô đức, mà điều kiện gia đình Lý Tùng La lại chưa bao giờ thiếu loại chuyện bát quái này.

Nàng đã rút ra rất nhiều kinh nghiệm từ những mẩu chuyện ấy, cho rằng lúc này tuyệt đối không thể mềm lòng với bất kỳ bên nào.

Lý Tùng La nghiêm giọng: “Tạ Phù Cừ, ngươi nghe rõ chưa? Sau này không được phép dọa Nguyệt Sơn nữa! Nó ngốc nghếch như vậy ngươi không biết sao? Phải đối xử với nó như đối xử với một đứa trẻ ấy!”

Tạ Phù Cừ úp mặt xuống, hầm hừ đáp một tiếng qua mũi.

Lý Tùng La gật đầu hài lòng, rồi quay sang mắng Nguyệt Sơn: “Đến lượt ngươi rồi, không được hung dữ với Tạ Phù Cừ! Tạ Phù Cừ đã chết rồi, người chết thì phải được tôn trọng biết chưa? Ngươi phải thương hắn giống như thương ta vậy!”

Mèo lớn bị dí đầu xuống, ỉu xìu kêu “ngao” một tiếng.

Thực ra với sức lực của Lý Tùng La, nàng chẳng thể ấn nổi đầu của Nguyệt Sơn hay của Tạ Phù Cừ.

Nhưng Nguyệt Sơn đã coi nàng là đại ca của mình, nên không dám phản kháng.

Về phần Tạ Phù Cừ —— hắn là tự nguyện.

Lý Tùng La hài lòng buông tay: “Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu ăn sáng thôi.”

Không biết Tạ Phù Cừ lấy từ đâu ra cái nồi, dung lượng còn khá lớn, chia ra ba bát cháo rồi mà vẫn còn dư không ít.

Lý Tùng La nếm thử vị cháo, có thịt, nhưng nàng không nhận ra là loại thịt gì, chỉ biết hương vị rất khác với thịt thường ngày nàng hay ăn, tươi mới, ngọt lành.

Hương vị rau củ vừa vặn điểm xuyết trong đó.

 

Hết

Chương 116:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page