Chỗ nghỉ của bọn họ rất gần với đám xác sứa, Lý Tùng La ngồi bên đống lửa, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cả một vùng sứa bị đóng băng dưới bóng hoàng hôn.
Lúc đầu nhìn thì quả thật rung động, nhưng ngắm vài lần rồi cũng thấy bình thường.
Sau khi ăn xong, Lý Tùng La leo lên lưng Nguyệt Sơn, điều khiển đại miêu nhảy vào trong tàn tích của quỷ thuyền.
Quỷ thuyền vốn dĩ kích thước cực lớn, sau khi sụp đổ thì đống tàn tích trông vẫn vô cùng hùng vĩ.
Nguyệt Sơn còn tưởng nàng đang chơi trò phiêu lưu với nó, hớn hở nhảy ngay vào.
Bên trong đống tàn tích lồi lõm khắp nơi, những kiến trúc gỗ đã hư hại nặng do niên đại quá lâu, lại thêm cái chết của con “slime đỏ” —— khiến chúng trở nên vô cùng giòn, chỉ cần đại miêu như Nguyệt Sơn quẫy cái đuôi thôi cũng đủ làm vỡ nát một tấm ván gỗ.
Nó giống như một đoàn tàu nhỏ, “ù ù ù” kêu vang, lao vào rồi lại lao ra, húc cho đống tàn tích còn sót lại tan nát nham nhở.
Lý Tùng La nằm rạp trên lưng nó, nắm chặt sợi dây vòng quanh cổ đại miêu, quan sát những tấm ván gỗ bị Nguyệt Sơn húc bay tán loạn.
Quỷ thuyền vốn dĩ do Tạ Phù Cừ chế tạo, còn con “slime đỏ” bị hắn giết tám chín phần cũng giống như vị tiền nhiệm Bạt Thiệt Yêu Quân kia, từng quen biết với hắn.
Chỉ là “slime đỏ” đã chết đến sạch bách, Lý Tùng La chỉ muốn lục tìm trong đống tàn tích quỷ thuyền, xem có còn sót lại thứ gì liên quan đến Tạ Phù Cừ hay không.
“Bộp” một tiếng, đầu Nguyệt Sơn đâm vào một tấm ván cực kỳ cứng rắn; nó bị phản lực hất lảo đảo lùi lại, lắc lắc đầu mấy cái, hai mắt mở to khó tin: đống gỗ mục nát này lại còn cứng hơn cả đầu ta sao?!
Thứ Nguyệt Sơn húc trúng chính là một gian —— phòng.
Quỷ thuyền không vỡ nát hoàn toàn, một số phần thân vẫn còn giữ lại đại khái hình dáng ban đầu. Nhưng những mảng lớn khác lại rất giòn, dễ dàng bị Nguyệt Sơn húc nát.
Riêng gian phòng gỗ trước mắt lại cứng rắn khác thường.
Lý Tùng La sờ lên chỗ sưng trên đầu Nguyệt Sơn, cho nó ăn hai miếng thịt khô, rồi tự mình trượt xuống, chạy đến trước căn phòng gỗ.
Rất nhanh nàng tìm được cửa phòng, chỉ là cánh cửa đã bị khóa chết. Lý Tùng La thử kéo ổ khóa trên tay nắm, vô cùng kiên cố, kiên cố đến mức chẳng giống thứ gì đã tồn tại ba ngàn năm.
Cuối cùng nàng đành dùng Liên Hoa kiếm chém toạc cửa.
Bên trong tối đen, Lý Tùng La bước vào, giơ tay búng ra một đốm lửa sáng rực.
Nguyệt Sơn lập tức theo sau, thân hình quá lớn, đầu chui được vào nhưng bụng bị kẹt lại, phải vùng vẫy một hồi mới chen vào được.
Bên trong phòng không hề có bụi phủ, nếu không nhờ những dấu vết năm tháng in hằn trên vách tường, thì nó trông chẳng khác gì một gian phòng mới tinh.
Giường chiếu và bàn ghế đều giữ nguyên dáng vẻ từ ba ngàn năm trước, chỉ liếc qua, Lý Tùng La đã khẳng định đây chính là phòng của Tạ Phù Cừ.
Nàng cũng không lấy làm lạ.
Vị Bạt Thiệt Yêu Quân tiền nhiệm còn từng giấu vỏ kiếm của Tạ Phù Cừ trong mật thất của bảo khố mình, vậy thì “slime đỏ” đặc biệt lưu giữ riêng gian phòng này của hắn, cũng chẳng có gì bất ngờ.
Chúng vừa sợ hãi hắn, lại vừa kính phục hắn. Dù có cướp đi tàn hồn của hắn, dù ba ngàn năm sau đứng trước mặt chúng chỉ là một thi thể, cũng đủ dọa chúng run rẩy, mềm nhũn cả người.
Ở góc phòng, chiếc gương đồng cao bằng người đối diện với bàn. Ngay khi trông thấy nó, trong đầu Lý Tùng La liền hiện lên hình ảnh Tạ Phù Cừ tựa ngồi trên mép bàn, nhìn chính mình trong gương.
Lần đó… lần đó nàng rơi vào ký ức của Tạ Phù Cừ, cảm giác hoàn toàn khác với trạng thái mơ màng khi dùng nến trắng để mộng du thường ngày.
Dù trong những giấc mộng được đan dệt bởi nến trắng, Lý Tùng La thường hay nhầm lẫn giữa mình và Tạ Phù Cừ, nhưng sự hỗn loạn đó chỉ là tạm thời.
Nàng vẫn ý thức được bản thân đang mơ, và sau khi tỉnh lại có thể rất nhanh thoát ra khỏi thân phận “Tạ Phù Cừ”, khôi phục lại nhận thức mình chính là “Lý Tùng La”.
Nhưng lần đó, ở trên quỷ thuyền ——
Nàng hoàn toàn không hề nhận ra mình đang mơ, cũng hoàn toàn quên mất mình là Lý Tùng La.
Chỉ cần nhớ lại cảm giác trong giấc mơ, Lý Tùng La đã vô thức rùng mình một cái.
Trở thành Tạ Phù Cừ hoàn toàn không hề tốt đẹp như nàng tưởng tượng. Thân thể hắn tuy khoẻ mạnh, nhanh nhẹn, nhưng trạng thái tinh thần thì quả thật… khó mà khen nổi.
Lý Tùng La chỉ mới trải qua chốc lát thôi đã thấy muốn chết đi cho xong.
Nàng hít sâu trấn tĩnh, vứt bỏ hết mấy ý nghĩ lộn xộn trong đầu, bắt đầu lục lọi tìm kiếm trong căn phòng.
Phòng vốn dĩ không lớn, đồ đạc ít hơn nhiều so với những gì Lý Tùng La nhớ mơ hồ.
You cannot copy content of this page
Bình luận