Danh sách chương

Hoàng thượng tuổi đã cao, thân thể tuy suy yếu nhưng khí thế đế vương vẫn uy nghi. Ông trầm giọng:

“Quốc vương các ngươi muốn đưa ra câu hỏi gì?”

Sứ thần lại hành lễ, đáp:
“Nếu quý quốc giải được, chúng tôi xin dâng ba thành trì làm lễ tạ. Nếu không, xin trả lại những thành mà quý quốc đã chiếm giữ.”

Cả đại điện lập tức xôn xao. Sắc mặt hoàng thượng thoáng biến đổi, liền quay sang hỏi quốc sư.

Nhiếp Dung Trạch khẽ vung phất trần, nâng ly rượu nhấp một ngụm, thong dong nói:
“Bản tọa cũng muốn biết quốc vương các ngươi định dùng câu hỏi gì để làm khó chúng ta. Hoàng thượng, chi bằng cứ nghe thử một lần.”

Hoàng thượng gật đầu:
“Được. Trẫm đồng ý.”

Hai sứ thần liếc nhau, khóe môi nhếch cười đắc ý:
“Câu hỏi là — các ngươi có biết trên trời có bao nhiêu vì sao không?”

Thu Thủy Mạn khẽ bật cười. Một câu hỏi hiển nhiên chẳng thể có đáp án xác thực, trả lời nhiều hay ít đều sai. Quả thực, chẳng khác nào cố ý làm khó.

Nụ cười thanh lệ ấy lọt trọn vào đáy mắt Tiêu Tuyệt, song nàng không hề hay biết.

Trong điện, mọi người bàn tán rì rầm, nhưng tuyệt không ai dám đứng ra. Hoàng thượng trầm giọng hỏi:
“Chư khanh gia, có ai có thể trả lời không?”

Cả điện rơi vào lặng im. Hoàng thượng càng thêm bực dọc, lại nhìn sang quốc sư. Nhưng Nhiếp Dung Trạch chỉ nhàn nhạt nhún vai, thản nhiên lắc đầu. Đến khi hỏi thái tử, cũng chỉ nhận lại câu “không biết”.

Không khí trong điện căng như dây đàn. Thu Thủy Mạn nghiêng đầu nhìn, thấy sắc mặt Tiêu Tuyệt tối sầm, đôi mắt ánh lên bực bội. Trong lòng nàng bất chợt lóe lên một ý nghĩ táo bạo.

Nàng khẽ nghiêng người, thì thầm bên tai hắn:
“Nếu thiếp trả lời được, vương gia có thể cho phép thiếp rời phủ chăng?”

Đôi mắt nàng long lanh như hồ nước mùa xuân, giọng nói ngọt dịu mà ẩn chút nghịch ngợm.

Tiêu Tuyệt chăm chú nhìn nàng, im lặng không đáp.

Thu Thủy Mạn khẽ mỉm cười:
“Ngài không nói, thiếp xem như đã đồng ý.”

Dứt lời, nàng đứng thẳng dậy, tà váy khẽ lay động, chậm rãi bước ra giữa điện. Cúi người hành lễ, giọng nàng trong trẻo vang vọng:
“Thần thiếp nguyện giải đáp câu hỏi này.”

Âm thanh dứt khoát ấy khiến bao ánh nhìn đều dồn về phía nàng.

Tiêu Tuyệt sắc mặt lạnh buốt. Nữ nhân này… không sợ chết sao? Trước mặt quần thần mà dám đơn độc bước ra. Nếu nàng bị công kích, e hắn khó lòng ra tay cứu kịp. Ý nghĩ ấy thoáng lướt qua, làm hắn chợt giật mình – vừa rồi chẳng phải hắn đang lo cho nàng ư? Ý niệm mềm yếu ấy nhanh chóng bị lớp băng lãnh che lấp.

Trong mắt mọi người, hành động của nàng chẳng khác nào tự chuốc lấy trò cười. Nam nhân còn không dám đối đáp, một nữ tử biết được gì? Cả điện bàn tán đầy ngờ vực.

Bất ngờ, Thu Thủy Mạn giơ tay tháo trâm ngọc. Mái tóc đen nhánh ào ạt đổ xuống như thác lụa, dung nhan thanh lệ tỏa sáng giữa ánh đèn lung linh. Khí thế nàng ngạo nghễ, hiên ngang, khiến không ít ánh nhìn phải khựng lại.

Trong điện, kẻ thì khẽ thán phục sự gan dạ của Thu Thủy Mạn, kẻ thì khinh khỉnh coi nàng chỉ là trò cười, cũng có người mang trong mắt ánh nhìn kỳ vọng thầm kín.

Riêng Hương Tuyết, đáy mắt chan chứa vẻ khinh thường. Nàng ta nghĩ, Thu Thủy Mạn chỉ đang tự rước nhục, không biết lượng sức. Nhưng thế lại hay — để rồi Tuyệt ca ca sớm chán ghét, nàng ta lại còn làm mất mặt quốc gia, để xem hoàng thượng xử trí thế nào, hừ!

Trước muôn vàn ánh nhìn, Thu Thủy Mạn bình thản tiến lên, khóe môi vẽ một nụ cười nhàn nhạt mà kiêu hãnh. Những ánh mắt nghi ngờ chẳng hề khiến nàng xao động.

“Thưa sứ thần, số sao trên trời bằng số tóc trên đầu bản cung. Nếu không tin, xin cứ đếm thử.”

Giọng nàng thong dong, ánh mắt thẳng thắn nhìn hai vị sứ giả.

Một thoáng tĩnh lặng bao trùm cả điện. Gương mặt hai người kia biến sắc, nghẹn lời. Ai nấy đều hiểu — đó là câu trả lời duy nhất có thể chặn đứng sự làm khó.

Tiêu Tuyệt nhìn nàng, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Không ngờ nữ nhi Thu tướng lại có trí tuệ sắc bén đến vậy. Một lát sau, hắn mới chậm rãi nói:
“Thưa sứ thần, lời vương phi bản vương vừa đáp, các ngươi thấy thế nào?”

Hai sứ thần đành cúi đầu, thốt lên:
“Thì ra là Ân Vương Phi, chúng tôi tâm phục khẩu phục.”

Ánh nhìn vốn đầy khinh miệt dần hóa thành khâm phục. Dù câu trả lời vòng vèo, nhưng không ai có thể phản bác.

Hoàng thượng bật cười, giọng sang sảng:
“Hay lắm, hay lắm! Ngươi chính là vương phi của Ân Vương?”

Thu Thủy Mạn thướt tha hành lễ:
“Thần nữ Thu Thủy Mạn, tham kiến phụ hoàng.”

Dáng vẻ nàng thanh thoát, tao nhã, tựa đóa sen nở rộ giữa chốn điện vàng.

Hoàng thượng gật đầu hài lòng:
“Ân Vương Phi thông minh khéo léo, quả là khuôn mẫu nữ tử thiên hạ. Trẫm ban thưởng hậu hĩnh.”

“Đa tạ phụ hoàng.” Thu Thủy Mạn đáp nhẹ, rồi thong dong trở về chỗ ngồi. Nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được những ánh mắt dõi theo mình — Thu Dạ Ngân, Nhiếp Dung Trạch, và cả Tiêu Tuyệt bên cạnh.

Nàng nâng chén rượu, khẽ nói:
“Vương gia, lời ta vừa nói, mong ngài nhớ lấy.”

Hết Chương 11: Giải Đố.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page