Chồng ơi!

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Giang Yến Lâm mất bình tĩnh như thế.

 

“Diệp Kiều Nhất, em giỏi lắm.”

 

“Nhìn rõ đây, người anh thích là ai.”

 

Ngay sau đó, bàn tay to lớn của anh giữ lấy sau đầu tôi, đôi môi anh ập đến, mang theo một sự ấm áp và dữ dội, thậm chí còn xen chút cảm giác trừng phạt.

 

Tôi: “?”

 

Không phải gay?

 

Trái tim tôi dường như nhảy cẫng lên một cách vui sướng.

 

Một lúc sau, Giang Yến Lâm mới buông tôi ra, đôi mắt anh đỏ rực:

 

“Diệp Kiều Nhất, em thật sự không nhớ anh là ai sao?”

 

Tôi thử hỏi dò:

 

“Chúng ta… từng quen nhau sao?”

 

Không thể nào. Nếu tôi từng gặp Giang Yến Lâm, chỉ với gương mặt này, không lý nào tôi không có chút ấn tượng nào.

 

“Hừ.”

 

Giang Yến Lâm lạnh lùng bỏ đi.

 

Nhưng tôi đã cố lục lọi ký ức cả buổi chiều mà vẫn không tìm ra bất kỳ điều gì liên quan đến anh.

 

21

 

Cả buổi chiều, Giang Yến Lâm không nói với tôi một lời nào. 

 

Rõ ràng là anh thực sự rất giận.

 

Còn tôi, kẻ đầu sỏ gây chuyện, lại hoàn toàn không hiểu mình đã làm sai ở đâu.

 

Bữa tối, người giúp việc hấp cua. 

 

Tôi không tiện dùng tay bóc nên chỉ có thể nhìn mà không dám động vào.

 

Giang Yến Lâm dường như cố tình, chuyên chọn cua để bóc, rồi liên tục gắp thịt cua vào bát của mình.

 

Ánh mắt tôi như muốn xuyên thủng cái bát của anh, thèm đến mức không chịu nổi. Nhưng hình tượng vẫn quan trọng hơn.

 

Trong lúc nói chuyện, Giang mẹ bỗng kể về thời thơ ấu của Giang Yến Lâm:

 

“Đừng nhìn bây giờ Yến Lâm đẹp trai thế này, chứ hồi bé nó từng là một cậu nhóc mũm mĩm đấy, nhìn không ra đúng không?”

 

“Hồi đó nó còn thích một cô bé, nhưng cô bé ấy lại không nói lời nào mà rời đi, khiến nó buồn rất lâu.”

 

“Mẹ, những chuyện cũ này đừng nhắc nữa, nhắc đến người ta cũng không nhớ ra đâu.”

 

Giang Yến Lâm vừa nói vừa liếc nhìn tôi, ánh mắt đầy ẩn ý.

 

Cậu bé mũm mĩm…

 

Mũm mĩm…

 

Mĩm…

 

Những ký ức tưởng đã bị lãng quên bỗng ập đến.

 

Trước khi gia đình tôi xảy ra biến cố, tôi học ở Trường Tiểu học Số Một của thành phố. 

 

Có một khoảng thời gian, tôi thường chơi trò đóng giả gia đình với một cậu nhóc mũm mĩm.

 

Hồi đó, vì béo mà cậu ấy bị bạn bè xa lánh, tôi chỉ cần một viên kẹo đã khiến cậu ấy trở thành người bạn chơi cố định của mình.

 

Tôi không nhớ hết tên của cậu ấy, thường gọi đơn giản là “Giang ca ca”.

 

“Không sao đâu, không ai chơi với cậu thì cậu chơi với mình, chúng ta chơi làm gia đình.”

 

 “Lớn lên cậu sẽ cưới mình nhé.”

 

 “Mình làm mẹ, cậu làm cha.”

 

 

Sau này, khi cha mẹ tôi qua đời, tôi chuyển sang Trường Tiểu học Số Ba. 

 

Họ gặp tai nạn trên đường đến đón tôi tan học, nên từ đó mỗi lần có ai hỏi về trường tiểu học của tôi, tôi đều vô thức trả lời là Trường Số Ba.

 

22

 

Tôi ngồi đó, ch*ết lặng. Những ký ức bị chôn giấu sâu trong lòng đột nhiên trở lại, từng mảnh ghép dần khớp nối.

 

Cậu bé mũm mĩm ngày xưa… chính là Giang Yến Lâm!

 

Vậy, cậu bé mũm mĩm đó thực sự là Giang Yến Lâm?

 

Lẽ ra tôi nên nhận ra điều này từ lúc anh hỏi tôi học trường tiểu học nào. 

 

Nhưng thật sự mà nói, sự thay đổi của anh quá lớn, ai mà nhìn ra được anh chính là cậu nhóc ngày xưa chứ.

 

Giờ nghĩ lại, có lẽ Giang Yến Lâm không phải bị xa lánh vì béo, mà là do gương mặt lạnh lùng như muốn dọa người của anh.

 

Ai mà không sợ khi nhìn thấy chứ?

 

Phải làm sao đây? Phải dỗ thế nào đây?

 

Còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, Giang Yến Lâm đã lau tay đứng dậy:

 

“Con ăn no rồi.”

 

Anh đặt bát đầy thịt cua bên cạnh tôi, hừ hừ nói:

 

 “Ăn nhiều vào, cho đầu óc hoạt động.”

 

Tôi: “…”

 

Đồ kiêu ngạo.

 

Thôi kệ, nể tình bát thịt cua này, tối nay sẽ nghĩ cách dỗ anh sau.

 

23

 

Buổi tối, người giúp việc mang đồ vệ sinh cá nhân tới cho tôi.

 

“À đúng rồi, tiểu phu nhân, cậu Giang bảo tôi mang mấy bộ ga giường mới từ biệt thự đến đây, tôi để ở ngăn trên cùng của tủ quần áo.”

 

“Ga giường? Không phải đã vứt rồi sao?”

 

Người giúp việc mỉm cười:

 

“Sao mà vứt được chứ! Mấy bộ đó mới mua hồi tháng trước để dự phòng mà.”

 

“Đợi đã, cô nói là Giang Yến Lâm bảo mang về đây sao?”

 

“Đúng vậy, cậu Giang nói để lại bộ ga giường trong phòng ngủ chính, còn lại thì mang hết về đây.”

 

Ha ha, hay lắm, Giang Yến Lâm, đúng là đồ đầy mưu mẹo.

 

Không dỗ nữa, để anh tức ch*ết luôn đi.

 

Tắm xong bước ra, tôi thấy Giang Yến Lâm đã nằm trên giường, vẫn giữ nguyên thói quen nằm sát mép giường.

 

Thôi, vẫn nên dỗ anh một chút.

 

Tôi chui vào chăn, nhích dần về phía giữa giường.

 

“Giang tổng.”

 

Không có phản hồi.

 

“Chồng ơi.”

 

Anh khẽ động đậy.

 

“Giang ca ca.”

 

Phản ứng rõ ràng hơn hẳn.

 

“Anh xem, em nhớ ra rồi này, ôm em đi chứ.”

 

“Qua cơ hội này là không có nữa đâu đấy.”

 

Giang Yến Lâm lập tức nghiêng người qua, ôm tôi vào lòng.

 

Tôi cười hì hì, vòng tay ôm anh:

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page