Chương 2:
13/01/2025
Chương 3:
13/01/2025
Chương 1:
13/01/2025
Chương 4:
13/01/2025
Chương 5:
13/01/2025
Chương 10:
14/01/2025
Chương 9:
14/01/2025
Chương 8:
14/01/2025
Chương 7:
14/01/2025
Chương 6:
14/01/2025
Chương 11:
15/01/2025
Chương 12:
15/01/2025
Chương 13:
15/01/2025
Chương 14:
15/01/2025
Chương 15:
15/01/2025
Chương 16:
16/01/2025
Chương 20:
16/01/2025
Chương 19:
16/01/2025
Chương 18:
16/01/2025
Chương 17:
16/01/2025
Chương 21:
17/01/2025
Chương 22:
17/01/2025
Chương 23:
17/01/2025
Chương 24:
17/01/2025
Chương 25:
17/01/2025
Chương 26:
18/01/2025
Chương 27:
18/01/2025
Chương 28:
18/01/2025
Chương 29:
18/01/2025
Chương 30:
18/01/2025
Chương 31:
18/01/2025
Thầy Hứa khá vui, hỏi tôi muốn quà gì.
Tôi hơi bất ngờ.
Anh ấy cười có chút ngượng, như lỡ lời:
“Trước khi đến đây, tôi đã nghĩ sẵn rồi. Nếu em làm được trên 100 điểm, tôi sẽ tặng em một món quà nhỏ.”
Nói dối.
Đó rõ ràng là lời hứa giữa tôi và Đường Hà.
Khi mới bắt đầu dạy kèm môn Vật lý cho tôi, anh có chút bối rối, không biết phải giao tiếp với một học sinh cấp ba như tôi thế nào.
Để khích lệ tôi chăm chỉ học hành, anh hứa rằng nếu tôi đạt trên 100 điểm, anh sẽ tặng tôi một món quà.
Sau đó anh rời đi, tôi gần như đã quên mất lời hứa này, nhưng thầy Hứa lại nhắc lại nó.
Là Đường Hà nói với thầy sao? Nếu không, tại sao thầy lại biết được?
Thầy Hứa giục tôi:
“Ngưng Ức?”
Dần dần, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Tôi mím môi, cuối cùng cũng nói ra:
“Em muốn món quà là được ăn một bữa cơm với thầy và chú nhỏ.”
Thầy Hứa bật cười:
“Chỉ thế thôi? Em không muốn nhân cơ hội này chặt chém tôi… hay chặt chém cậu ta một chút sao?”
Tôi gật đầu:
“Chỉ thế là đủ rồi.”
Trước mặt tôi, thầy Hứa gọi video cho Đường Hà.
“Đường Hà, cậu đang ở đâu thế?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, có vẻ còn ngái ngủ:
“Ở nhà.”
“Vậy cậu đoán xem tôi đang ở đâu?”
Thầy Hứa nói.
Màn hình điện thoại bất ngờ xoay lại, camera hướng về phía tôi, và tôi nhìn thấy Đường Hà.
Anh đang mặc áo sơ mi, không nhìn vào điện thoại.
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên phần bụng dưới của anh, khiến tôi lơ đãng nhìn đến ngây người.
Thầy Hứa thoáng thấy biểu cảm của tôi, cười nói:
“Sao em không chào chú nhỏ của em đi?”
Đường Hà cũng nghe thấy, đột nhiên quay đầu nhìn vào màn hình, thoáng thấy tôi rồi lập tức cúp máy.
Tôi ngẩn người, trả lại điện thoại cho thầy Hứa:
“Chú ấy cúp máy rồi.”
Thầy Hứa bật cười, lẩm bẩm:
“Tên này, chắc lại do lệch múi giờ làm việc với giáo sư, ngày đêm đảo lộn. Chờ tôi, để tôi gọi lại.”
Lần này, phải đợi một lúc lâu, cuộc gọi mới được kết nối lại.
Trong video, Đường Hà đã chỉnh tề, thần sắc cũng trở lại bình thường.
Nhưng ngược lại, tôi lại chẳng dám nhìn thẳng vào màn hình, lòng có chút chột dạ.
Thấy tôi, anh chỉ hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Vẫn là giọng điệu khách sáo, lạnh lùng, như dựng một bức tường vô hình ngăn cách.
Khoảnh khắc bối rối vừa rồi tan biến không dấu vết, thay vào đó là cảm giác nặng nề trong lòng.
Thầy Hứa thay tôi trả lời:
“Cô bé làm bài thi do cậu soạn, được 107 điểm. Tôi… à không, chúng tôi nói sẽ tặng cô bé một món quà. Cô ấy bảo muốn ăn bữa cơm với hai chúng ta.”
Tôi sợ lộ tâm tư, vội vàng bổ sung:
“Đây không phải quà đâu. Thành tích môn Vật lý của cháu tiến bộ, mẹ cháu rất vui. Cháu chỉ muốn cảm ơn hai thầy.”
Đường Hà “ừm” một tiếng, giọng vẫn vô cảm:
“Thời gian này tôi bận, cháu mời thầy Hứa ăn cơm là được.”
Rõ ràng Thầy Hứa rất thân với Đường Hà, nghe thế liền trêu chọc:
“Người bận rộn, không rảnh ăn một bữa cơm sao?”
Đường Hà càng lạnh nhạt hơn, thẳng thừng nói:
“Không rảnh. Còn chuyện gì không? Nếu không tôi cúp máy đây.”
Nói rồi, anh thực sự tắt máy.
Thầy Hứa nhún vai, cười bảo:
“Chú út của em thực sự từng dạy kèm em môn Vật lý sao? Tính cách này không giống người có thể làm gia sư đâu.”
Tôi gượng cười.
Tính cách thật sự của Đường Hà, tôi cũng không rõ. Chỉ biết một điều chắc chắn: Anh ấy thật sự không muốn gặp lại tôi.
Sau khi trò chuyện vài câu vu vơ, thầy Hứa chào tạm biệt.
Tôi khóa trái cửa, lấy cuốn sổ tay giấu trong ngăn kéo ra, lặng lẽ viết.
Trước khi gặp Đường Hà, cuốn sổ này hoàn toàn trống rỗng.
Giờ đây, cuốn sổ tay này, từng chữ từng câu, đều viết về anh.
Lật từng trang, lật qua hàng chục trang giấy, tôi mở bút, viết xuống ngày tháng hôm nay.
“H, em không biết có phải em đã làm gì sai, khiến anh giận mà không muốn nói chuyện với em. Nhưng em rất nhớ anh, dù vậy em không thể nói ra, em không có tư cách để nói.”
Lại rơi vào trạng thái thất thần rất lâu, đầu bút loang một vệt mực, nước mắt cũng không biết vì sao lại rơi xuống.
Mẹ gõ cửa, tôi vội vàng lau nước mắt, cất sổ tay, nhanh chóng ra mở cửa.
Ánh mắt mẹ dừng lại trên đôi mắt tôi một thoáng, nhưng bà không nói gì, chỉ bảo:
“Ngưng Ức, ra ăn cơm đi.”
Tôi gật đầu.
Bàn ăn hôm nay bày rất nhiều món tôi thích, khiến tôi hơi ngạc nhiên.
Ngay sau đó, là một niềm vui nho nhỏ.
Thì ra, mẹ vẫn còn nhớ tôi thích ăn gì.
Cha dượng dùng đũa gắp cho tôi một chiếc cánh gà om xì dầu, đặt vào bát tôi. Tôi lập tức nói:
“Cảm ơn chú ạ.”
Vừa ăn được nửa chiếc cánh gà, cha dượng và mẹ nhìn nhau, rồi mẹ khẽ hắng giọng:
“Ngưng Ức, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Tôi vừa cắn cánh gà vừa ngước lên nhìn bà.
Mẹ mỉm cười, nói:
“Mẹ có thai rồi, con sắp làm chị rồi.”
Tôi ngây người, gật đầu:
“Chúc mừng mẹ.”
You cannot copy content of this page
Bình luận