Mẹ Tôi Là Một Trà Xanh Cao Cấp

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

  1.  

 

Sau khi Thẩm Nhu tìm đến gây chuyện, mẹ tôi không hề làm ầm lên với Ninh Quảng Sinh, mà chỉ bình tĩnh tìm ông ta để nói chuyện.

 

Trước khi nói chuyện, bà ấy còn đặc biệt chỉnh sửa lại lớp trang điểm, làm cho mình trông nhợt nhạt và tiều tụy hơn, dễ dàng khơi dậy bản năng muốn bảo vệ của người khác.

 

Mẹ đẩy chén trà gừng bị người ta nhổ nước bọt ra trước, giọng nói cố ý pha lẫn sự buồn bã: “Quảng Sinh, không cần phải nói gì nữa.” 

 

“Nếu anh đã có tình yêu đích thực, vậy chúng ta hãy chia tay trong hòa bình.”

 

“Dạ dày anh không tốt, hãy uống thêm trà gừng. Em đi trước đây.”

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Ninh Quảng Sinh cuống lên, liên tục thề thốt, nói rằng Thẩm Nhu là người chủ động bám lấy ông ta. 

 

Đứa con cũng là kết quả từ thủ đoạn của người phụ nữ. 

 

Trong lòng chỉ có mình mẹ tôi.

 

Vừa nói, ông ta vừa định nắm lấy tay bà ấy.

 

Mẹ nhẹ nhàng né tránh, không để ông ta toại nguyện, rồi thở dài một tiếng, bày tỏ vẻ buồn bã.

 

Thấy vậy, Ninh Quảng Sinh không dám hành động gì thêm, chỉ có thể không ngừng thề thốt, sợ chọc giận mẹ tôi. 

 

Ông ta còn ra sức nháy mắt ra hiệu cho tôi, muốn tôi hỗ trợ khuyên nhủ.

 

Trong lòng thầm đảo mắt, nhưng vẫn phải giả vờ cầu xin giúp ông ta. 

 

Cảm giác bản thân không sạch sẽ nổi nữa.

 

Tôi luôn đi theo mẹ một bước không rời, một mặt là để làm tăng thiện cảm của Ninh Quảng Sinh, mặt khác là để đề phòng ông ta giở trò với mẹ.

 

Thực ra, sau khi biết kế hoạch này, Trần Thư Sầm cực kỳ phản đối. 

 

Nhưng vì mẹ tôi kiên quyết, ông ấy buộc phải nhượng bộ, với điều kiện là tôi phải luôn ở bên cạnh mẹ để ngăn chặn bất kỳ hành động xấu xa nào của tên h.á.o s.ắ.c Ninh Quảng Sinh.

 

Tôi hiểu rõ lý do mẹ kiên trì thực hiện kế hoạch này. 

 

Không chỉ vì bản thân bà ấy, mà còn vì tôi, vì những gì tôi đã kể về kiếp trước.

 

Bà ấy muốn tự tay mình đòi lại món nợ của con gái.

 

Mẹ hận Thẩm Nhu và con gái của bà ta, thậm chí còn hận hơn cả Ninh Quảng Sinh.

 

Từ sau ngày đó, Ninh Quảng Sinh bị mẹ tôi phớt lờ mấy ngày liền. 

 

Nhưng ông ta vẫn kiên trì, mỗi ngày đến tìm người. 

 

Lần này còn muốn chính thức dẫn mẹ tôi đi giới thiệu với các đối tác làm ăn.

 

Mẹ tôi hiểu rằng đây là cơ hội tốt nhất để xâm nhập vào nội bộ công ty của ông ta, cũng là cơ hội để cải thiện mối quan hệ giữa hai người. 

 

Dù sao không thể mãi giữ thái độ lạnh nhạt với gã đàn ông.

 

Đây chính là lúc trang phục thanh lịch và trí tuệ cảm xúc được phát huy tối đa.

 

Mẹ tôi, dù không có học vấn cao, nhưng không hề tỏ ra bối rối. 

 

Trong lúc trò chuyện, bà ấy luôn mỉm cười nhẹ nhàng, khéo léo chăm sóc cảm xúc của mọi người, khiến tất cả đối tác có mặt đều vô cùng tán thưởng.

 

Ninh Quảng Sinh vốn là một người rất coi trọng sĩ diện, mẹ tôi lần này đã làm ông ta nở mày nở mặt trước đối tác, càng khiến ông ta say mê hơn.

 

Về phần tôi, tôi cũng tỏ ra cực kỳ thông minh. 

 

Với phong thái thanh lịch, dáng vẻ xinh xắn đáng yêu, tôi đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ những người có mặt. 

 

Ai nấy đều xuýt xoa rằng Ninh Quảng Sinh thật có phúc.

 

Ninh Quảng Sinh được tâng bốc đến mức lâng lâng, sự hài lòng với mẹ tôi càng tăng thêm. 

 

Ngay tại chỗ đấy, ông ta quyết định để mẹ tôi đến công ty học hỏi, để có thể trở thành một người vợ hiền đích thực, giúp mình trong công việc.

 

Sau vài vòng rượu, tôi lén lút rời khỏi phòng tiệc. 

 

Lúc này, Ninh Quảng Sinh đang say sưa trò chuyện với một trong những đối tác của mình.

 

Người kia vỗ vai ông ta, lớn tiếng khen ngợi: “Lão Ninh à, vợ ông đúng là tuyệt vời, không chỉ xinh đẹp mà còn khéo ăn khéo nói, có khi lại là một người rất giỏi làm ăn nữa.”

 

“Nói thật đấy, ông có một người vợ thế này, tại sao không mang bà ấy ra mắt sớm hơn?”

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page