Hoa Phi

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

A Long, dưới sự khuyên bảo và quản giáo của Hoa tỷ, giữ được sự công bằng trong hậu cung, rải ân sủng đều khắp, khiến mọi người hòa vui, cảnh sắc hậu cung chan hòa, an lành. 

 

Cho dù có ai mang thai, Hoa tỷ cũng hết lòng bảo vệ, bởi nàng hiểu rõ rằng không ai có thể lay động vị trí Thái tử của Vĩnh Gia. 

 

Ngược lại, thêm vài vị hoàng tử làm trợ thủ cho Vĩnh Gia trong tương lai cũng là chuyện tốt cho triều chính.

 

Nhiều năm qua, cung của Hoa tỷ luôn tràn ngập tiếng cười đùa của trẻ nhỏ. 

 

Các hoàng tử, công chúa đều gọi nàng là Hoàng ngạch nương.

 

Tào Quý nhân, dưới sự che chở của Hoa tỷ, an tâm nhìn Ôn Nghi Công chúa gả cho bậc hiền nhân, bản thân cũng hưởng một cuộc sống an nhàn tuổi già trong cung.

 

Một năm nọ, cuối thu, Hoa tỷ ngồi kiệu ngang qua một nhà hoa trong cung, bắt gặp một tiểu cung nữ đang khóc ở góc tường, trên người đầy vết bầm tím, rõ ràng bị bắt nạt.

 

Hoa tỷ thoáng liếc nhìn, nhàn nhạt nói:

 

“Nội vụ phủ ngày càng biết làm việc nhỉ.”

 

Chu Ninh Hải lập tức quát tiểu cung nữ:

 

“Ngươi quấy rầy thánh giá của Hoàng hậu nương nương, còn không mau lui đi!”

 

“Khoan đã.”

 

Hoa tỷ từ trên kiệu nhìn xuống, thấy đó là một cô gái dung mạo thanh tú.

 

“Ngươi, tên gì?”

 

“Tâu Hoàng hậu nương nương, nô tỳ là Ngụy Yến Uyển, làm việc ở nhà hoa.”

 

“Khóc lóc gì ở đây?”

 

“Nô tỳ bị người nhà hoa sai đi đưa hoa cho Nhàn Đáp ứng, nhưng nàng chê hoa không phải tùng lùn, liền đập vỡ rồi đuổi nô tỳ ra ngoài.”

 

“Nô tỳ đau quá nên không kìm được… Nô tỳ thật không cố ý quấy rầy thánh giá của nương nương!”

 

Hoa tỷ ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra trong cung còn có một Nhàn Đáp ứng, liền cười nhạt:

 

 “Nàng ta vẫn như xưa.”

 

“Này, Ngụy Yến Uyển, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

 

“Bẩm nương nương, nô tỳ sang năm vừa tròn mười tám.”

 

Hoa tỷ trầm ngâm một chút rồi nói:

 

“Bản cung thấy ngươi dung mạo xuất chúng. Nếu bản cung nâng ngươi lên làm Quý nhân, ngươi có bằng lòng ở lại trong cung không?”

 

Ngụy Yến Uyển nhìn nữ nhân trước mắt với dáng vẻ uy nghi vạn phần, trong lòng dâng lên sự ngưỡng mộ, đáp:

 

“Cung cấm muôn hoa tỏa sáng, nô tỳ không dám tranh xuân. Xin Hoàng hậu nương nương thương tình, cho nô tỳ xuất cung.”

 

Hoa tỷ khẽ cười:

 

“Được thôi, vậy ngươi xuất cung đi.”

 

Từ đó về sau, Đại Thanh quốc lưu truyền câu chuyện về Đôn Túc Hoàng hậu, một người nhân từ, khoan dung. 

 

Vào ngày hạ chí, Đôn Túc Hoàng hậu qua đời, hưởng thọ năm mươi bảy tuổi, ra đi bình an trong giấc ngủ.

 

(Hết)

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page