Chương 1:
03/01/2025
Chương 2:
03/01/2025
Chương 3:
03/01/2025
Chương 4:
03/01/2025
Chương 5:
03/01/2025
Chương 6:
03/01/2025
Chương 7:
03/01/2025
Chương 8:
03/01/2025
Chương 9:
03/01/2025
Chương 10:
03/01/2025
Chương 11:
03/01/2025
Chương 12:
03/01/2025
Chương 13:
03/01/2025
Chương 14:
03/01/2025
Chương 15:
03/01/2025
Chương 16:
03/01/2025
Côn Luân nô hít một hơi thật sâu, gần như tuyệt vọng nhìn ta một cái, biết rằng từ lúc nữ vũ cơ nói ra những lời này, mối quan hệ giữa ta và gã không thể nào hàn gắn lại được nữa.
Gã căm hận nhìn nữ vũ cơ: “Sao ngươi phải phá hoại mối quan hệ giữa ta và chủ tử?”
“Tất cả đều là lỗi của ngươi!”
“Ta thương hại ngươi, mới muốn cứu ngươi, ngươi lại muốn hại ta!”
Gã như phát điên, giơ tay ra, s.i.ết cổ nữ vũ cơ.
Tất cả lòng thương cảm và tình yêu trước đó, trong một khoảnh khắc, tan thành mây khói.
Nhanh đến mức ngay cả nữ vũ cơ cũng không kịp phòng bị.
Nếu không có Phượng Tiêu phản ứng nhanh chóng, ả đã c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Ta ngồi uống trà, thưởng thức màn kịch này.
10.
“Côn Luân nô, không ngạc nhiên khi chủ tử trước của ngươi lại đối xử với ngươi như vậy.”
“Ch.ó cắn chủ không thể giữ lại, ngươi cút đi!”
Ta không tha thứ cho gã.
Một lần phản bội, trăm lần không cần.
Ta không lấy mạng gã đã là ân huệ lớn rồi.
Nghe nói Côn Luân nô không có nơi nào để đi, Thương Hằng và nữ vũ cơ cũng không thể nào tiếp nhận.
Gã bị ép phải lang thang ngoài đường, sống bằng cách ăn xin.
Một vài thuộc hạ có quan hệ thân thiết với gã đến tìm ta cầu tình, muốn ta cho gã một con đường sống.
Vì ta đã đuổi người đi, ngoài đường, người dân sợ ta, chẳng ai dám giúp.
Ta đưa cho họ xem những chứng cứ ghi chép lại việc Côn Luân nô và nữ vũ cơ cùng nhau âm mưu hại mình.
Trong đó rõ ràng ghi lại việc cho ta uống thuốc mê, cướp linh ngọc của ta.
Thậm chí còn có cả hình minh họa.
Một trong số các thuộc hạ chửi một câu: “Ch.ó không trung thành, đáng đời.”
Rồi tự t.á.t vào mặt mình, trách bản thân đã nhiều chuyện.
Côn Luân nô c.h.ế.t trong một đêm khuya.
Dù sao với thân phận của gã, ngay cả việc ăn xin cũng không có ai giúp đỡ.
Ngày xưa, nữ vũ cơ vẫn thường nói những lời tốt đẹp vì gã, nhưng sao lại không ra tay cứu giúp?
Tâm tư của con người thật đáng sợ, khiến ta không dám nhìn thẳng vào.
…
Nữ vũ cơ ngày càng yếu đi, bệnh tình trở nặng hơn.
Thương Hằng và huynh đệ Phượng gia nghe nói Dược Vương đã ra khỏi núi, liền muốn mời ông ta chữa bệnh cho nữ vũ cơ.
Nhưng Dược Vương có quy tắc riêng, cứu người phải đáp ứng một số điều kiện hết sức khắc nghiệt.
Lần này, điều kiện Dược Vương đưa ra là Thương Hằng phải ở lại Dược Vương Cốc suốt bốn mươi chín ngày, làm người đập thuốc cho ông ta.
Phượng Lăng không yên tâm để Thương Hằng đi một mình, nên cũng đi theo, để lại Phượng Tiêu chăm sóc nữ vũ cơ.
Khi họ đi rồi, nữ vũ cơ lại bất ngờ đến tìm ta, tỏ ra kiêu ngạo, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ yếu ớt của trước kia.
“Phượng soái, Đại Nguyên soái… cao quý lắm sao? Thật tiếc, ngươi là kẻ cô độc, ngay cả anh em ruột thịt cũng chán ghét ngươi rồi!”
“Cảm giác bị người đời quay lưng, rời bỏ có dễ chịu không? Ôi, ta nói thế này, Phượng soái sẽ không giận chứ? Hay là sẽ nổi giận và g.i.ế.t ta ngay?”
Ả đắc ý, hoàn toàn không sợ làm ta nổi giận.
“C.h.ế.t thì cũng chẳng sao, chỉ sợ bệ hạ và hai vị huynh trưởng sẽ đau lòng đến không chịu nổi.”
“Không giống như lúc Phượng soái c.h.ế.t, họ chỉ rơi vài giọt nước mắt, rồi rất nhanh không còn buồn nữa, vì ta đã xuất hiện.”
Ả che miệng cười thầm, dáng vẻ thật đáng ghét.
Ta chỉ lặng lẽ nhìn ả diễn trò, suy nghĩ về mục đích người này đến tìm mình.
Thấy ta không nói gì, ả càng thêm to gan, tiến lại gần, hỏi: “Buồn không? Đau lòng không? Giận không?”
Vừa cười, vừa nhún nhảy, không cẩn thận để lộ ra một vết ấn trên cánh tay.
Ta híp mắt lại, chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Ả vẫn vui vẻ nhảy múa, nói: “Bệ hạ và hai vị huynh trưởng đều rất thích nhìn ta múa. Đặc biệt là bệ hạ, lúc đầu khi nhìn ta múa, hắn luôn có vẻ thất thần, như thể nhìn xuyên qua ta, nhìn về một người khác.”
You cannot copy content of this page
Bình luận