Chương 2:
24/12/2024
Chương 3:
24/12/2024
Chương 4:
24/12/2024
Chương 5:
24/12/2024
Chương 1:
24/12/2024
Chương 6:
25/12/2024
Chương 7:
25/12/2024
Chương 8:
25/12/2024
Chương 9:
25/12/2024
Chương 10:
25/12/2024
Chương 15:
26/12/2024
Chương 14:
26/12/2024
Chương 13:
26/12/2024
Chương 12:
26/12/2024
Chương 11:
26/12/2024
Chương 16:
27/12/2024
Chương 17:
27/12/2024
Chương 18:
27/12/2024
Chương 19:
27/12/2024
Chương 20:
27/12/2024
Chương 21:
28/12/2024
Chương 22:
28/12/2024
Chương 23:
28/12/2024
Chương 24:
28/12/2024
Chương 25:
28/12/2024
Chương 26:
28/12/2024
Chương 27:
28/12/2024
Chương 28:
28/12/2024
Bên cạnh tôi vang lên tiếng ho dữ dội.
Cái miệng của Vũ Nhạc, tôi thật sự phục rồi.
Tôi chỉ biết cười gượng, vội giải thích:
“Không phải như cậu nghĩ đâu, lát nữa tớ giải thích sau nhé. Tạm biệt!”
Tắt máy xong, tôi ngại ngùng nhìn Lục Chiêu Nam.
“À, bạn tôi chỉ nói đùa thôi.”
Sắc mặt anh ấy đã trở lại bình thường, anh ấy khẽ nhíu mày, nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
“Tối nay cô bị kích thích gì à?”
Tôi lắc đầu, nghĩ ngợi một chút rồi vẫn nói:
“Cũng không có gì, lần trước tôi không phải đã kể với anh rồi sao? Người đàn ông mà tôi nhắm tới nhiều năm, lần này có vẻ thật sự bị hồ ly tinh cuỗm đi rồi.”
Người đối diện nghe xong, chậm rãi gật đầu.
“Đây là chuyện tốt, chúc mừng cô.”
“Tại sao lại nói thế?”
“Cô chỉ mất đi một người đàn ông không yêu cô, nhưng anh ấy lại mất đi một cô gái thích mình bao nhiêu năm. Vậy nên, dù thế nào thì cũng là anh ấy thiệt hơn.”
Tôi bất giác nhìn về phía Lục Chiêu Nam, đột nhiên cảm thấy những lời này thật đúng trọng tâm.
Đúng vậy, tôi chỉ mất đi một người đàn ông không yêu mình.
Thế nào cũng là Yến Chính Dương thiệt hơn.
Lý lẽ đơn giản như vậy, nhưng mãi tới giờ tôi mới hiểu ra.
Từ Tri Vi, cô nên cảm thấy may mắn, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi mối tình đơn phương đầy cảm xúc tự mình tạo ra này rồi.
“Sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi nói sai à?”
Lục Chiêu Nam nhướng mày.
Tôi bật cười, cảm giác như được khai sáng.
“Không, nói rất đúng, không ngờ một người nhìn như công tử đào hoa như anh lại có thể nói ra được những lời chí lý như thế.”
Anh ấy có vẻ bị nghẹn một chút, không hài lòng liếc tôi một cái.
“Cô đang khen tôi hay đang chê tôi vậy?”
“Tất nhiên là khen anh, anh nghĩ ai cũng có thể làm công tử đào hoa sao? Phải có tiền, đẹp trai, lại phải có khí chất ngông nghênh bất kham, thiếu một điều cũng không được.”
Lục Chiêu Nam thở dài, xoa xoa ấn đường.
“Giờ các cô nhóc đều nói chuyện kiểu này sao?”
“Tôi không phải cô nhóc đâu.”
Có lẽ tâm trạng thay đổi, nhìn chai rượu Lafite không biết năm nào ở bên cạnh bỗng làm tôi nổi hứng, tiện tay rót vào ly một chút.
“Cô định làm gì vậy?”
“Không làm gì, chỉ muốn thử thôi.”
Lục Chiêu Nam giữ tay tôi lại.
“Trước tiên nói cho tôi biết, cô đủ tuổi chưa?”
“Tất nhiên, tôi 21 rồi.”
“Năm mấy?”
“Năm ba.”
“Chỉ được thử một chút thôi đấy.”
Được rồi. Tôi nhấp một ngụm nhỏ. Hương vị kỳ kỳ.
“Thế nào?”
Lục Chiêu Nam hỏi tôi.
“Hơi khó uống.”
Tôi thành thật đáp.
“Vốn dĩ là khó uống mà.”
Anh ấy khẽ nhếch môi.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến một vấn đề.
“Phải rồi, anh bao nhiêu tuổi?”
“Lớn hơn cô.”
“Tôi không tin.”
“Không tin thì thôi.”
“Anh lớn vậy rồi mà vẫn chưa có bạn gái à?”
Anh ấy lườm tôi một cái đầy ai oán.
“Cái gì gọi là lớn vậy rồi? Tôi vẫn còn đang thời kỳ “búp nở chớm nụ” nhé.”
“Búp nở chớm nụ”… buồn cười ch*ết mất.
“Anh học trường nào?”
“Tôi tốt nghiệp rồi.”
“Ồ, bảo sao.”
“Bảo sao gì?”
Lục Chiêu Nam nhìn tôi lần nữa.
“Bảo sao mỗi ngày đều sống trong cảnh “tiệc tùng xa hoa, sắc dục mê loạn”.”
“Cô nhóc miệng lưỡi cũng sắc sảo phết nhỉ.”
“Quá khen, quá khen.”
“Bọn tôi không phải ngày nào cũng thế, hôm nay chỉ là tình cờ thôi.”
“Giải thích là che giấu.”
“Thực ra cũng không có gì, tôi khá thích kiểu cuộc sống này. Nói thật, lần sau các anh tổ chức tụ tập, nhớ mang tôi theo nhé.
“Không có gì đâu, chỉ là muốn ăn ké bữa tiệc thôi.”
Câu này hoàn toàn chỉ là lời nói đùa, tôi chỉ định pha trò.
Nhưng đối phương lại hơi mỉm cười.
“Được thôi, đây là cô nói đấy nhé.”
Tâm trạng vốn rất tệ, nhưng sau một buổi ăn uống linh đình, tôi lại thấy tốt hơn nhiều.
Đúng là như câu nói: “đồ ăn ngon có thể chữa lành mọi thứ.”
Bữa tiệc kết thúc, Lục Chiêu Nam kiên quyết đưa tôi về nhà.
Dù tôi đã nhiều lần khẳng định đi xe buýt rất tiện, nhưng anh ấy vẫn cố chấp lái xe đưa tôi về tận nơi.
Người này đúng là khá ga-lăng, lại còn chu đáo nữa.
Nhớ tới khoảnh khắc anh ấy giữ tay tôi lại khi tôi định rót rượu… Có thể nhận ra, đây là một “công tử đào hoa” nhưng vẫn chính trực.
Xuống xe, tôi chân thành cảm ơn anh ấy.
Lục Chiêu Nam khẽ cong môi cười.
“Không cần khách sáo, nghỉ ngơi sớm nhé.”
Vừa quay lưng đi được hai bước, phía sau liền vang lên giọng nói:
“Phải rồi…”
Tôi quay đầu lại.
“Sao cơ?”
“Lần sau có cơ hội ăn ké tiệc, có cần báo cho cô không?”
Giọng điệu của anh nửa đùa nửa thật.
Tôi hơi ngượng ngùng.
Không lẽ anh ấy lại coi lời nói đùa của tôi là thật sao?
Nhưng mà, có tiệc không ăn thì phí mất. Nói rồi thì không rút lại được.
Tôi gật đầu.
“OK.”
Mấy ngày liền sau đó, tôi không hề liên lạc với Yến Chính Dương, cũng không đến nhà cậu ta.
Đến cuối tuần, ông nội Yến gọi điện, hỏi tại sao dạo này không thấy tôi đến chơi.
Tôi giải thích với ông rằng đang bận ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, hứa hẹn khi rảnh sẽ tới chơi và đánh cờ với ông vài ván.
You cannot copy content of this page
Bình luận