Sau khi tôi khuyên nhủ mãi, cô ấy mới đồng ý giữ lại một nửa.
Trước khi cúp máy, cô ấy còn nghiêm túc dặn dò: “Bảo bối ơi, cậu phải trân trọng Tiểu Ngao nha, đừng cãi nhau với cậu ấy. Có khi mỗi lần khóc là cậu ấy tổn hại sức khỏe đó, nhất định phải bảo vệ cơ thể của cậu ấy!”
Cô ấy rốt cuộc đã hiểu lầm tôi như nào vậy? Chẳng lẽ tôi là kiểu người sẽ suốt ngày làm anh ấy khóc sao?
…
Hình như dạo gần đây anh ấy khóc hơi nhiều thật.
Cúp máy xong, tôi nhìn đống ngọc trai trước mặt, bỗng nhiên trầm tư: “Vậy nên mỗi lần anh khóc là tổn hại sức khỏe thật sao?”
Rồi vội đưa tay sờ mặt Ngao Ngọc: “Anh gầy đi thật này!”
Ngao Ngọc dở khóc dở cười: “Không có đâu! Đây chỉ là những viên ngọc trai bình thường nhất của tộc bọn anh thôi, vì mọi người đều khóc ra ngọc trai mà.”
À… này thì…
“Nhưng anh có lén giữ lại một viên ngọc trai do cha khóc ra, Bạch Dư, tặng em nhé.”
Giây tiếp theo, trước mặt tôi là một viên ngọc trai vàng óng, to hơn cả nắm tay.
Ngao Ngọc tự hào nói: “Đây là viên ngọc trai lớn nhất mà cha khóc ra, mẹ đã tặng lại cho anh.”
Tôi lập tức bóp trán, cố gắng tiêu hóa sự thật rằng mình vừa bất ngờ trở thành đại gia sau một đêm.
Sáng hôm sau, sau khi giải thích với Ngao Ngọc về tin nhắn của người bố “tốt” của mình và Ngôn Trình, tôi đã trả lời họ.
Tôi từ chối tham dự lễ đính hôn của Bạch Vi và cũng lịch sự từ chối lời mời của Ngôn Trình.
Từ trước đến nay, tôi luôn giằng xé.
Vừa căm hận những người đã bỏ rơi mình, lại vừa muốn chứng minh rằng một một mình bản thân cũng sống rất tốt.
Thật ra, đó là một kiểu thiếu thốn.
Thiếu thốn và khao khát được yêu thương.
Những năm tháng một mình đã dạy tôi một điều: Làm thế nào để tự tìm kiếm sự hạnh phúc.
Tôi đã đứng trước cánh cửa của sự hạnh phúc, và Ngao Ngọc chính là người đưa cho tôi chiếc chìa khóa để mở cánh cửa đó.
Sự tôn trọng và tình cảm của anh khiến tôi nhận ra giá trị thực sự của bản thân.
Trước hết là một con người hoàn chỉnh, một con người xứng đáng được yêu thương bởi chính mình.
Không phải là đứa con gái bị bỏ rơi, cũng không phải là vị hôn thê bị tổn thương.
Bố mẹ tôi, Thư Trường Niên và Bạch Vi, họ có số phận của riêng mình, có bài học cả đời mà họ phải học.
Tốt hay xấu, đều do họ tự gánh chịu.
Còn tôi và Ngao Ngọc, bất kể sau này ra sao, khoảnh khắc này chính là viên mãn.
Ngay cả khi một ngày nào đó phải rời xa nhau, hoặc một trong hai người muốn rời đi, tôi cũng sẽ không sợ hãi.
Bởi vì trong thế giới của tôi, sự dũng cảm và kiên cường luôn tràn đầy, và sẽ không bao giờ phai tàn.
Bạn hỏi có phải tôi không tin tình cảm của Ngao Ngọc dành cho mình sẽ bền lâu?
Sao lại không tin chứ?
Chỉ là tôi càng tin tưởng vào chính mình hơn.
Tin vào giá trị quý báu của bản thân, tin vào sự đồng hành, và tình yêu của tôi – mãi mãi không ngừng tuôn chảy.
10.
“Vết thương của anh thì tính sao đây?” Tôi ngồi bên bàn ăn, nhìn Ngao Ngọc đang nấu canh, hỏi điều mà mình đã muốn hỏi từ lâu.
“Đợi thêm một thời gian nữa, anh sẽ về cung điện giải quyết dứt điểm vấn đề này. Tính theo thời gian thì anh cả của anh chắc đã kế vị rồi.”
Ngao Ngọc múc canh ra bát, đưa cho tôi: “Em sẽ đi cùng với anh chứ?”
“Được thôi.” Tôi thổi nhẹ bát canh nóng hổi, đáp lại.
“Thật sao? Tuyệt quá! Anh cứ nghĩ em không muốn dính dáng đến mấy chuyện đó.” Ngao Ngọc cười: “Vậy chúng ta có tổ chức một đám cưới dưới đáy biển luôn không?”
“Hả?” Tôi hoàn toàn không ngờ đến chuyện này, có chút ngượng ngùng hỏi lại: “Nhưng anh mới hai mươi tuổi, đã đến tuổi hợp hôn theo quy định của các anh chưa? Còn gia đình anh thì sao…”
“Bạch Dư! Anh đã 132 tuổi rồi mà!” Ngao Ngọc gãi đầu, xấu hổ: “Thực ra, có thể gia đình anh đã gặp em rồi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận