Khi đã có một người để quan tâm, thì ngay cả thiên thần cũng sẽ bị bụi trần vương vấn.
“Không sao cả.” Tôi ôm ch.ặ.t lấy anh, vùi đầu vào bờ vai vững chắc, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy chắc chắn: “Đóa hoa ấy cũng rất quan tâm đến anh.”
22.
Khi thiên thần bắt đầu nói nhiều hơn, tôi cũng tò mò và nhờ anh kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra trước đây.
“Bình thường anh làm gì?” Tôi tò mò hỏi.
“Không có gì đặc biệt cả.” Anh bình thản trả lời: “Tôi chỉ là một trong vô số tùy tùng của Chúa, là một thiên thần rất đỗi bình thường.”
Tôi không bỏ qua: “Vậy anh thực sự làm những gì hằng ngày?”
“Cùng với các tổng thiên thần thực thi ý chỉ của Chúa.”
“Nghe chán muốn c.h.ế.t, đúng kiểu nhân viên cấp thấp bị bóc lột mà…” Tôi không nhịn được bĩu môi.
“Thế ý chỉ đó cụ thể là gì?” Tôi hiếu kỳ hỏi tiếp: “Thể hiện phép màu? Giảng đạo à?”
Anh khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ngoài ra còn định kỳ thanh trừng lũ ác ma ẩn nấp khắp nơi.”
Tự dưng tôi nhớ đến một chuyện, bèn quay sang hỏi anh: “Lúc anh mới đến, anh nói mình bị kẻ thù bắt, nên mới bị trói trong cái thùng giấy đó. Kẻ thù đó là ác ma à?”
Thiên thần xác nhận: “Phải, ác ma là kẻ thù lâu đời của chúng tôi.”
“Chúng thích trêu đùa con mồi, tận hưởng nỗi sợ hãi và sự giãy giụa của họ trong những giây phút cuối cùng. Chúng nhốt tôi trong thùng giấy, rất có thể chỉ là hành động trả đũa ác ý mà thôi.”
Theo lý mà nói, với lập trường hiện tại của tôi, đáng lẽ phải đứng về phía thiên thần nhà mình và lên án lũ ác ma độc ác kia…
Nhưng vấn đề là, nghĩ đến việc chúng “vô tình” gửi miễn phí một thiên thần đến cho mình, tôi thực sự khó có thể coi chúng là kẻ thù được.
Thậm chí, trong lòng còn thấy chúng giống như mấy “ông tơ bà nguyệt” tốt bụng, chuyên ship hàng tận cửa, ghép đôi thành công!
Tôi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng khó khăn thốt ra một câu, giọng điệu khô khốc: “Phải rồi, ác ma xấu xa thật…”
Rồi nhịn không nổi, lại hỏi tiếp: “Cái ‘ác ma’ mà anh nói, trông nó như thế nào vậy?”
Thiên thần tóc vàng nhíu mày nhìn tôi, giọng điệu nghiêm túc đến mức hiếm thấy: “Ác ma là nguồn gốc của bóng tối, là hiện thân của tội lỗi, là sự tập hợp của những điều sa ngã.”
Anh nhấn mạnh với tôi bằng giọng nói đầy nghiêm nghị: “Xin em đừng tò mò, càng không được vì tò mò mà đến gần chúng.”
“Em không nên nhìn vào bóng tối.” Thiên thần nói với tôi một cách trịnh trọng.
Tôi nhìn biểu cảm của anh một lúc, rồi bỗng bật cười.
“Phì —”
Vừa cười vừa lấy tay che mặt, vội xua tay: “Em hiểu rồi, em hiểu rồi.”
Tôi cố ý bắt chước giọng điệu của anh, trêu đùa: “Phải luôn hướng về ánh sáng, đúng không?”
Thiên thần mím môi, đôi mắt xanh cụp xuống, không nói thêm gì nữa, trông như một đứa trẻ đang bướng bỉnh giận dỗi.
Dần dần quen với cách suy nghĩ “phi nhân loại” của anh, tôi lại thấy tên này thực sự rất đáng yêu.
Vẻ ngốc nghếch thì đáng yêu, vẻ thuần khiết cũng đáng yêu, ngay cả khi đang dỗi cũng vẫn rất đáng yêu…
“Yên tâm đi.” Tôi nâng mặt anh lên, hôn nhẹ một cái, rồi ghé sát tai anh, thì thầm: “Trong mắt em, chỉ có anh thôi.”
23.
Thời gian thiên thần ở bên tôi ngày một dài hơn, thế nhưng tôi vẫn chưa bao giờ thấy anh sử dụng pháp lực.
Cuối cùng, tôi không nhịn được mà hỏi: “Anh thật sự ổn chứ? Pháp lực của anh… vẫn chưa hồi phục sao?”
Thiên thần tóc vàng im lặng, một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói: “…Đã hồi phục rồi.”
Pháp lực đã hồi phục, nghĩa là anh không còn lý do gì để ở lại trần gian này nữa, cũng chẳng cần phải lưu lại trong căn nhà của một con người như tôi.
Tôi nhìn anh, ngập ngừng định hỏi: “Vậy… anh…”
Vậy tại sao… anh vẫn chưa rời đi?
Chỉ là, đến tận lúc này, tôi đã không còn cần phải hỏi câu hỏi đó nữa.
Có lẽ thiên thần mãi mãi không nhận ra thứ cảm xúc mà anh đang trải qua được gọi là “yêu”, nhưng anh đã dùng hành động của mình để chứng minh tất cả.
You cannot copy content of this page
Bình luận