Hẹn Chàng Kiếp Sau

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Hàng mi hắn khẽ rủ xuống, trong mắt hiện lên sự yếu đuối và thống khổ.

 

“Niểu Niểu, ta phải làm gì với nàng đây?”

 

Hắn cười khổ, cúi người nhặt cây trâm ngọc lên, ném về phía ta.

 

“Niểu Niểu, gi*ết ta đi, chỉ cần nàng thấy vui.”

 

Hắn chậm rãi tiến lại gần, trong mắt tràn đầy sự thành kính.

 

Cây trâm ngọc trong tay lạnh buốt, khiến ta run rẩy.

 

Ta nhớ đến ngôi mộ mà hắn đã sớm xây dựng, không xa hoa, cũng chẳng lớn, chỉ là một nơi rất kín đáo.

 

Hắn từng nói với ta, trong mộ chỉ đặt hai thứ.

 

Thi thể của ta, và một bức bản đồ giang sơn Đại Hưng.

 

Hắn sợ ch*ết sao?

 

Dĩ nhiên là không.

 

Hắn sợ nhất là không có ta trong suốt những kiếp sống luân hồi.

 

Ta buông rơi cây trâm ngọc, nước mắt lăn dài, bật cười trong nghẹn ngào.

 

13

 

Ngày ta sinh nở, ta đau đớn suốt một đêm dài.

 

Cuối cùng, hạ sinh một bé trai, nhưng đó lại là một thai ch*ết.

 

Thái y đã nói từ trước, cơ thể ta quá yếu, không thích hợp để mang thai.

 

Úc Cô Đài ôm lấy đứa bé đã ch*ết ấy, im lặng rất lâu, rất lâu.

 

Hắn chẳng có chút gì đáng để thương hại.

 

Xuân qua thu đến, lại thêm một năm nữa.

 

Trong suốt năm ấy, ta mơ màng mệt mỏi, hiếm khi rời khỏi giường.

 

Thái y nói, thân thể ta quá yếu, khó mà qua được năm sau.

 

Úc Cô Đài triệu tập đạo sĩ, hòa thượng khắp thiên hạ, tìm kiếm phương pháp kéo dài mạng sống cho ta.

 

Còn chưa có kết quả, Tây Man lại tạo phản, hắn đích thân dẫn binh dẹp loạn.

 

Đối với bách tính trong thiên hạ, hắn quả thực là thần tiên trên trời.

 

Vì vậy, mấy ngày trước khi hắn xuất chinh, ta hiếm hoi tỏ ra ngoan ngoãn, như một con mèo nhỏ cuộn mình trong lòng hắn.

 

Khi Úc Cô Đài dỗ dành ta, hắn ôn hòa, trong mắt là nụ cười, không còn sát khí của bậc đế vương.

 

Hắn hôn ta đầy hài lòng, tay không rời khỏi người ta, tham lam vuốt ve ta từng chút từng chút.

 

Ánh mắt hắn nhìn ta đầy tham luyến khó mà kiềm chế.

 

Hắn khẽ cắn nhẹ lên dái tai ta:

 

“Niểu Niểu, ta thật không nỡ rời nàng.”

 

Đôi tay ấy từ từ cởi bỏ y phục của ta.

 

Lạnh quá.

 

Ta không nhịn được mà run lên một cái.

 

Hắn cười trầm thấp, rồi lại bất chợt cau mày.

 

“Niểu Niểu, sao gầy đến vậy?”

 

Hắn khẽ thở dài bên tai ta:

 

“Trước khi ta trở về, béo lên một chút, được không?”

 

Trong Hoa Thanh Cung có một chiếc giường rất lớn.

 

Bây giờ, ta bị khóa trên chiếc giường ấy, chờ hắn trở về.

 

Giống như một con chim nhỏ chờ chủ nhân về nhà.

 

Ta đếm từng ngón tay, chờ mãi chờ mãi.

 

Chờ được tin Tây Man quy phục, chờ được tin hắn khải hoàn.

 

Vào ngày trước khi hắn trở về, ta châm lửa thiêu rụi cả Hoa Thanh Cung.

 

Khoảnh khắc bị ngọn lửa nuốt chửng, ta vừa khóc vừa cười.

 

14

 

Đã lâu rồi ta không gặp Cảnh Diễn.

 

Thực ra hắn vẫn ở trong Bảo Hoa Điện của hoàng cung, tu hành từ rất lâu.

 

Nhưng Úc Cô Đài nhỏ nhen, chưa từng nhắc tới hắn.

 

Không ngờ lần gặp lại, ta đã hóa thành quỷ.

 

Cả hai chúng ta cùng đứng đó, lặng lẽ nhìn Úc Cô Đài bước vào Hoa Thanh Cung đã cháy rụi thành tro tàn.

 

Mái vòm rung lắc dữ dội, dường như sắp sụp xuống bất cứ lúc nào.

 

Đám đại thần và thái giám quỳ ngoài cửa, liên tục cầu xin hắn mau chóng rời ra ngoài.

 

Nhưng Úc Cô Đài như không nghe thấy.

 

Từ lúc ánh ban mai vừa ló rạng cho đến khi hoàng hôn buông xuống, hắn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lặng lẽ lật tìm tro tàn.

 

Cuối cùng, đôi bàn tay run rẩy của hắn nhặt ra một đôi búp bê sứ từ đống tro xám xịt.

 

Hắn nhìn chăm chú vào búp bê thật lâu, từng đốt sống lưng như sụp xuống từng chút một.

 

Trời quá tối, ta không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt hắn.

 

Hắn ôm đôi búp bê sứ, ngồi yên trong đống đổ nát suốt cả một đêm.

 

Ngày hôm sau, Cảnh Diễn được triệu đến Bảo Hoa Điện.

 

Ta đã nói với hắn từ trước, ta không muốn có kiếp sau với Úc Cô Đài.

 

Vì vậy, khi Úc Cô Đài cẩn thận đưa đôi búp bê sứ ra, Cảnh Diễn thậm chí không liếc nhìn lấy một lần.

 

Hắn chỉ nhàn nhạt nói:

 

“Nàng ấy không muốn.”

 

Thật tốt, ngắn gọn và súc tích.

 

Ta hài lòng gật đầu, lén giơ ngón cái lên khen hắn.

 

Úc Cô Đài ngẩng đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn, giọng khàn đặc:

 

“Ngươi có thể thấy nàng ấy sao?”

 

“Đương nhiên là vậy.”

 

“Nàng ấy có thể thấy ta không?”

 

Cảnh Diễn không đáp, tức là ngầm thừa nhận.

 

Úc Cô Đài bỗng cười nhạt một tiếng.

 

Trường kiếm rời vỏ, lưỡi kiếm sắc bén chỉ cách cổ Cảnh Diễn chưa đầy nửa thước.

 

Nhưng Cảnh Diễn không động đậy chút nào, chỉ nhàn nhạt nói:

 

“Ngươi gi*ết ta, nàng ấy sẽ không thể quay về nữa.”

 

“Ngươi đang đe dọa ta sao?”

 

Cảnh Diễn đáp:

 

“Chẳng phải ngươi cũng đang đe dọa nàng sao?”

 

Ánh mắt Úc Cô Đài chợt lóe lên sự hoảng hốt, có lẽ đến lúc ấy hắn mới nhận ra rằng ta đang đứng đó, nhìn hắn.

 

Kiếm trong tay hắn rơi xuống đất, hắn cúi đầu, giọng nói khẽ khàng:

 

“Niểu Niểu…”

 

“Ta nhớ nàng, Niểu Niểu…”

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page