Tên đầu trọc ngay lập tức bị cảnh sát khống chế, nhưng vẫn ngoái đầu hét to với tôi: “Đại tiểu thư Tần! Chính thằng nhóc này bày ra vụ bắt cóc này đấy! Mục đích của nó là để lừa cô thích nó rồi độc chiếm gia sản nhà họ Tần. Cô đừng để tên cặn bã này lừa gạt!”
Trần Dương hoảng hốt quay sang nhìn tôi, định mở miệng giải thích.
Thế nhưng, trước mặt hắn, tôi vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh như đã nắm chắc phần thắng trong tay, hai tay ôm trước ngực, sắc mặt thản nhiên như không.
Trần Dương sững người, rồi đột nhiên bật cười, tiếng cười vang vọng cả nhà máy bỏ hoang.
“Tần Yến Thư, cô quả nhiên rất biết cách bày trò.”
Tôi nhìn xuống hắn từ trên cao, khóe môi cong lên đầy châm chọc: “Không có anh, làm sao có được màn ‘bắt ve sầu, ve sầu lại ăn bọ ngựa’ hôm nay chứ.”
“Ngoài vụ bắt cóc này, còn mấy vụ án kinh tế khác nữa. Anh nên nghĩ xem mình sẽ giải thích thế nào với cảnh sát đi.”
Trước khi bị cảnh sát đưa đi, Trần Dương mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn hỏi tôi: “Cô đã từng thích tôi chưa? Dù chỉ là một khoảnh khắc thôi?”
Tôi cười nhạt, đáp lại đầy mỉa mai: “Câu hỏi này cũ rích quá rồi. Anh thật sự nghĩ mình là nam chính trong tiểu thuyết à?”
Nhìn gã đàn ông bị cảnh sát áp giải đi, tôi chậm rãi thở ra một hơi dài.
Tần Yến Thư, tôi đã thay cô báo thù rồi.
Tôi tự tay đưa nam chính vào tù, nhiệm vụ chinh phục cũng chính thức thất bại.
Điều đó có nghĩa là tôi sẽ trở về thế giới ban đầu.
Cơ thể dần mất đi sức lực và ý thức, trong lòng không kìm được tiếng thở dài.
Lại phải quay về làm một nhân viên quèn khổ sở rồi sao…
7.
Lần nữa mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
“Hệ thống, hệ thống, cậu vẫn ở đây chứ?”
Đây là lần đầu tiên tôi khao khát được nghe thấy cái giọng phiền phức của hệ thống đến vậy.
Giọng nói đầy phấn khích của hệ thống vang lên: “Ở đây, ở đây! Cô chỉ là bị hạ đường huyết nên ngất đi thôi.”
“Tổ chức đã tiếp thu ý kiến của cô và thay đổi cài đặt nhiệm vụ vào phút cuối. Nhưng tổ chức rất tức giận vì cô tự ý hành động, đã trừ của tôi 800 hạt đậu vàng. Có điều, do cô thể hiện quá xuất sắc, lại thưởng cho tôi 1.000 hạt đậu vàng! Hehe.”
Tôi đảo mắt đầy bất lực: “Đợi đến khi các người phê duyệt, tôi đã c.h.ế.t đi sống lại tám trăm lần rồi.”
Hệ thống tiếp tục nói: “Vì cô đã đưa ra ý kiến quý giá, tổ chức quyết định thưởng cho một đặc quyền: Cô có thể tùy ý chọn thời gian kết thúc nhiệm vụ.”
Tùy ý lựa chọn?
Điều này có nghĩa là tôi có thể ở lại thế giới này bao lâu tùy thích?
Tôi bật cười như một con heo kêu.
Đúng là tam đại hỷ sự trong đời: Thăng quan, phát tài, c.h.ế.t chồng.
You cannot copy content of this page
Bình luận