Cuối bữa, mọi người còn trao đổi Wechat.
Tần Ý Song đề nghị: “Này, hay tụi mình lập group chat đi.”
Chu Tầm Thu gật đầu: “Đặt tên sang chút, tui mê tín.”
“Tên gì được nhỉ?”
Tôi nghĩ nghĩ.
Rồi gõ: 【Ủy ban cư dân Lồng Chim Khảm Kim Cương】
19.
Trên đường về, Lý Tẫn cuống quýt giải thích: “Chuyện kiểm tra ấy là do anh bịa.”
“Hồi bọn mình mới quen, mỗi lần tụ tập ai cũng có người hỏi han tin nhắn, chỉ riêng anh… điện thoại lúc nào cũng không có tin nhắn của em.”
“Vài lần bị hỏi tới bí quá, anh đành bịa đại, giả vờ như em cũng nhắn cho anh.”
“Tưởng Đạo Lý, anh sai rồi, em đừng giận anh.”
Tôi mượn men rượu, dỗ nhẹ: “Nói thật đi… anh là kim chủ, em đâu dám giận anh.”
Lời vừa dứt, Lý Tẫn sững người. “Em vẫn cho rằng… chúng ta là kiểu quan hệ đó sao?”
“Tiền của anh trai em, anh không muốn từ lâu nữa rồi. Cái loại hợp đồng đó vốn dĩ là phạm pháp, em muốn rời đi lúc nào cũng được.”
“Còn chuyện hôm đó trước mặt bà nội, những điều anh nói… đều là thật.”
Rõ ràng là không uống giọt rượu nào, vậy mà lại giống như còn say hơn tôi.
Lý Tẫn lẩm bẩm nói rất nhiều: “Lý Lý, anh thích em, chỉ thích em thôi.”
“Anh muốn em làm bạn gái anh… còn muốn cưới em.”
“Chỉ cần nghĩ đến việc em đang chờ anh, ngồi dưới cái đèn nhỏ nhỏ đó gật gù buồn ngủ… trong lòng anh như được lấp đầy, đầy đến tràn ra. Dù ngoài kia có mưa dao, cũng không ngăn được anh bước về nhà.”
Nói đến cuối, giọng Lý Tẫn càng lúc càng thấp, còn run nhẹ: “Em có thể… đừng bỏ rơi anh được không?”
Tôi nhíu mày, không nói gì ngay được.
20.
Một lúc lâu…
“Ọe—”
Tôi bất ngờ ngồi xổm xuống vệ đường, nôn thốc nôn tháo.
Không biết Lý Tẫn chạy đi đâu, chỉ biết lát sau đã quay lại với chai nước.
Anh vỗ lưng, lại đưa nước cho tôi uống, cuối cùng còn giúp tôi lau miệng.
Trong mắt không có lấy một chút chán ghét nào — chỉ có căng thẳng.
Lý Tẫn đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
“Lên đi.”
Tôi cố tình không nhúc nhích.
Chỉ thấy một vòng trời đất xoay chuyển, anh trực tiếp bế xốc tôi lên lưng.
Bước chân của Lý Tẫn rất vững, rất chậm.
Như thể mong con đường này kéo dài thêm nữa.
Tôi tựa đầu lên lưng anh, nghe rõ tiếng tim đập, khẽ nói: “Lý Tẫn, bây giờ chúng ta chơi một trò chơi.”
“Bất kể em nói gì, anh cũng phải trả lời ‘Ừm’. Không trả lời là thua.”
“Ừm.”
Lý Tẫn lập tức nhập cuộc, hợp tác với trò trẻ con của tôi một cách rất nghiêm túc.
“Lý Tẫn, tim anh đập nhanh vậy… là vì thích em đúng không?”
“Ừm ừm.”
“Lý Tẫn, anh có phải chó không?”
“…Ừm.”
“Lý Tẫn, tự nhiên thèm ăn cái bánh trôi rượu hoa quế ở thành Nam quá.”
“Ừm.”
“Lý Tẫn, những năm sống một mình… chắc vất vả lắm nhỉ.”
“Ừm.”
“Lý Tẫn.”
Tôi dừng vài giây.
“Làm bạn trai em nhé.”
Lưng anh bất ngờ cứng đờ, đứng nguyên tại chỗ rất lâu, rất lâu.
Anh hít một hơi, khẽ đáp: “Được.”
“Lý Lý… anh thua rồi.”
21.
Lời tỏ tình bất ngờ của tôi khiến đầu óc Lý Tẫn choáng váng, cả người như “bật công tắc”, phấn khích đến khác thường.
Cõng tôi về đến nhà đã gần nửa đêm.
Rồi khăng khăng muốn chạy đến tận cửa hàng ở thành Nam để mua bánh trôi rượu hoa quế cho tôi.
“Cửa hàng đó mở 24 giờ.”
“Yên tâm đi, anh tự lái xe, đi nhanh về nhanh. Nhất định để bạn gái anh được ăn bánh trôi hoa quế.”
Tôi ngăn không được, ngược lại còn bị anh an ủi.
Lý Tẫn vừa rồi…
Còn tôi đợi đến tận bình minh.
You cannot copy content of this page
Bình luận