Danh sách chương

Cha hắng giọng, nghiêm túc nói và còn lén liếc nhìn qua nghĩa huynh.

 

Và thế là chúng ta cùng nhau lên đường.

 

“Tiểu tử khờ, ngay cả nói dối cũng không biết, chẳng trách bấy nhiêu năm này vẫn chưa tìm được thê tử.”

 

Cha ta nhìn theo bóng xe ngựa xa dần, thở một hơi thật dài.

 

Sáng hôm sau, Triệt Nhi tỉnh dậy, cậu bé dụi dụi đôi mắt mơ màng, kéo rèm xe lên, và nhìn thẳng vào mắt nghĩa huynh đang đánh xe.

 

Nghĩa huynh có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tóc đen, áo đen, vai rộng và chân dài, trông rất dữ tợn khi không cười.

 

Nghĩa huynh cũng nhận ra điều này, cố gắng nở một nụ cười thân thiện, nhưng sử dụng sức quá mạnh khiến biểu cảm có phần ghê rợn.

 

Triệt Nhi méo miệng, tưởng mình bị thổ phỉ bắt cóc, vẻ mặt muốn khóc mà không khóc được.

 

Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng ta cũng thức dậy, vươn vai một cái, vỗ về vai Triệt Nhi.

 

“Đây là nghĩa huynh của nương, con phải gọi là Cữu phụ, người đến để bảo vệ chúng ta.”

 

“Chào Cữu phụ.”

 

Tiếng nói của đứa trẻ mềm mại, như kẹo ngâm sữa.  

 

Nghĩa huynh cũng thả lỏng biểu cảm, trìu mến vươn tay xoa đầu Triệt Nhi, làm nó cười khúc khích.  

 

Ba người chúng ta trên đường hòa thuận vô cùng, Triệt nhi hiếu kỳ vạn vật, nghĩa huynh cũng không mệt mỏi giải đáp nhiều vấn đề kỳ lạ của thằng bé.

 

Chẳng hạn như loại nấm nào độc hay tại sao ngôi nhà nhỏ làm bằng gỗ, suốt đường tiếng cười vang dội.  

 

Thế nhưng dọc đường, vẫn gặp phải lưu phỉ.  

 

Những tên sơn tặc cầm đ.a.o phủ phục từ dốc xuống, may mắn thay, hộ vệ của chúng ta đều có võ công cao cường, không bao lâu đã kiểm soát được tình hình.  

 

Ta che mắt Triệt nhi, không để nó thấy chút máu me, nhưng không chú ý, lại để một tên cướp tuyệt vọng cướp nó đi.  

 

“Bỏ vũ khí xuống, chuẩn bị cho ta một trăm lượng vàng, nếu không ta giết đứa nhỏ này.”

 

Tên cướp đó vẻ mặt dữ tợn, quơ quơ lưỡi hái, tay siết cổ Triệt nhi.  

 

Cảm xúc của ta phần nào mất kiểm soát, suýt nữa quỵ ngã.  

 

Lúc này, một đôi tay mạnh mẽ đỡ ta dậy, nghĩa huynh bỏ kiếm xuống, lạnh lùng nói:  

 

“Tất cả quân sĩ, hạ vũ khí xuống, làm theo lời hắn.”

 

Kẻ cướp đó dẫn Triệt nhi đến lưng chừng núi, lại bảo tất cả lui lại.

 

Đến nơi ẩn náu của chúng, vàng được mang vào sâu trong núi, những tên cướp còn lại phần nào tự đắc quên mình, chúng liếc mắt cho nhau, thô bạo ném Triệt nhi lại, định chạy trốn lên trời.  

 

Huynh trưởng ta một bước vội, vững vàng đón lấy đứa trẻ, rồi lặng lẽ ra lệnh.

 

Không để sót một ai.  

 

Các quân sĩ cùng bắn tên, những tên cướp kia liền ngã xuống đất, đúng lúc tình thế sắp tàn, một tên cướp hấp hối đã dốc sức bắn một mũi tên dài về phía Triệt nhi.  

 

“Ta chết cũng phải để ngươi mất con cháu!”

 

Thời điểm nguy cấp, nghĩa huynh xoay người, cương quyết thay Triệt Nhi nhận lấy mũi tên đó, tên cướp kia cũng bị chém chết tại chỗ.  

 

“Cữu phụ!”

 

Triệt Nhi mở to mắt nhìn máu chảy từ người nghĩa huynh, thằng bé khóc như một con mèo con.  

 

“Triệt Nhi đừng khóc nữa, cữu phụ không sao, vết thương nhỏ này không là gì, không đến nỗi lấy mạng.” 

 

Ta tỉnh táo trở lại, vội vàng tiến lên giúp nghĩa huynh rút mũi tên ra, cẩn thận băng bó vết thương.  

 

May mà mũi tên không có độc, chỉ để lại một lỗ m.á.u trên vai nghĩa huynh.  

 

Triệt Nhi nắm tay nghĩa huynh không chịu buông, nước mắt cứ thế rơi không ngừng, dỗ mãi không nín.  

 

Lúc ta quay đi nấu thuốc, nghĩa huynh ôm Triệt Nhi vào lòng, hỏi nhẹ nhàng.

 

“Triệt Nhi là hài tử dũng cảm, khi bị bắt cóc trước đó cũng chẳng hề khóc, tại sao bây giờ lại buồn đến thế, có thể nói cho cữu phụ nghe không?”

 

Triệt Nhi gật gật đầu nhỏ, nghẹn ngào nói:  

 

“Hai năm trước, lễ Hoa Đăng, gia đình ba người chúng con đi xem đèn lồng ngoài phố, mẫu hậu sang đối diện xem trang sức, ta và phụ hoàng chờ trên đường, cũng gặp phải cướp.”

 

“Lúc đó phụ hoàng chưa phải Thiên Tử, tên ác nhân kia bắt phụ hoàng chọn giữa hổ phù và con, cuối cùng phụ hoàng vẫn không giao hổ phù.”

 

“Triệt Nhi lúc đó sợ lắm, lưỡi dao suýt chém vào cổ Triệt Nhi, cuối cùng phụ hoàng một kiếm giết chết tên trộm đó, còn bảo con đừng nói cho mẫu hậu biết, nhưng Triệt Nhi vẫn rất buồn, cảm ơn cữu phụ hôm nay đã chọn Triệt Nhi…”

 

Lòng nghĩa huynh đau nhói, huynh ấy ôm Triệt Nhi vào lòng, nhẹ giọng nói.

 

“Bảo vệ Triệt Nhi là đương nhiên, phụ hoàng ngươi đã sai, dù vì lý do gì cũng không thể từ bỏ người mình yêu thương, Triệt Nhi phải nhớ kỹ điều này.”

 

“Vậy khi Triệt Nhi trưởng thành cũng sẽ bảo vệ mẫu hậu và cữu phụ.”

 

Triệt Nhi ngước mắt, mắt sáng ngời, từ nước mắt chuyển thành tiếng cười.  

 

8

  

Không rõ có phải do ban ngày bị kinh hãi, đêm hôm đó, ta lại mộng mị bất an.  

 

Ngày thứ hai sau khi ta chết cháy, huynh trưởng ta bất ngờ nổi loạn.  

 

Nghĩa huynh mặc một thân giáp sắt, lén vào cung nhưng lại bị Lý Hạ mai phục, bị binh sĩ vây bắt chằng chịt.  

(Chương sau sẽ bị khóa bằng pha lê. Để được đọc, các nàng nhớ chia sẻ 3 lần 1 ngày để được 30 pha lê nhé các nàng ơi, 1 lần chia sẻ được 10 pha lê, 3 lần chia sẻ được 30 pha lê đấy :3)

Hết Chương 11.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page