Thứ ba là Nhị Hoàng Tử đã đại thắng giặc Oa tại biên giới, một tháng trước đã dẫn quân trở về kinh thành, và sắp sửa đến kinh thành.
Nhị Hoàng Tử dũng cảm và thiện chiến, thông minh hơn người, liên tiếp tạo nên kỳ tích, là một kỳ tài dẫn binh.
Tháng tư năm ngoái, giặc Oa càn rõ, liên tiếp xâm phạm biên giới của chúng ta, Nhị Hoàng Tử được phong làm Trấn Viễn Đại tướng quân, dẫn đầu hai trăm ngàn đại quân.
Với quy mô chiến dịch như Hoàng đế tự mình xuất chinh, trong chín tháng đã hoàn toàn tiêu diệt giặc Oa, ổn định tình hình biên cương đã rối ren suốt mấy chục năm.
Tin chiến thắng truyền về, cả nước ăn mừng, Hoàng đế bất ngờ bước ra khỏi phòng luyện đan, tự mình chỉ đạo Bộ Lễ chuẩn bị đại yến tiệc mừng công, chuẩn bị đón quân trở về, để tẩy trần cho Nhị Hoàng Tử.
Nói cũng lạ, trước đây Nhị Hoàng Tử luôn sống kín tiếng trong cung, dân gian chưa bao giờ nghe thấy bất kỳ chi tiết nào về hắn, người này dường như bất ngờ xuất hiện.
Bốn năm trước, trong dịp lễ Nguyên Tiêu, Nhị Hoàng Tử cùng Hoàng đế lên núi cầu phúc, lần đầu tiên xuất hiện trước mắt mọi người.
Sau đó, hắn tự nguyện xin theo Vương Kỳ tướng quân tấn công người Hung Nô, trong quá trình đó liên tiếp tạo nên chiến công, được Vương tướng quân đánh giá rất cao.
Về sau, hắn một mình dẫn theo ba nghìn binh sĩ tinh nhuệ, trong đêm tối bất ngờ tấn công doanh trại địch, chém giết thủ lĩnh Hung Nô, thành công mang về đầu thủ linh.
Từ đó, nhất chiến thành danh.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó mình sẽ trở thành tiểu thư nhà quan khiến người người ngưỡng mộ, phụ thân ta lại là quan lớn nhất, Thủ Phụ đại nhân Kỷ Uẩn.
Người ta nói, khi ta bốn tuổi, theo gia đình đến phủ Anh Quốc Công để chúc thọ.
Sau bữa trưa, người lớn tụ họp lại nói chuyện phiếm, còn trẻ con thì được các nhũ mẫu trông coi ngủ trưa.
Nhũ mẫu trông coi ta đã ngủ gật, sau khi tỉnh dậy thì ta đã biến mất.
Phụ thân ta lập tức huy động người đi tìm, thậm chí phong tỏa cổng thành, nhưng vẫn không thấy bóng dáng ta đâu.
Họ tìm kiếm suốt mười mấy năm, thực ra là đã không còn hy vọng gì nữa.
Mẫu thân nói ta khi còn nhỏ sinh ra đã xinh đẹp như ngọc tuyết, ai cũng muốn ôm ta, nhất là Tam hoàng tử.
Suốt những năm qua, cứ mỗi khi nghĩ đến đứa con được nuông chiều như ta không biết đang phải chịu khổ ở nơi nào, bà lại không kìm được mà nước mắt như mưa.
Cuối cùng ta đã được sống cuộc sống mà mình từng mơ ước, không phải lang bạt, không phải sống nhờ vả, được phụ mẫu yêu thương, ăn mặc không thiếu thốn.
Nhưng ta lại không cảm thấy mình thật sự hạnh phúc.
Nội quy nhà họ Kỷ rất nghiêm ngặt, còn khắt khe hơn cả Tĩnh Vương phủ.
Hàng ngày ta không phải bị giam trong phòng thêu thùa, thì là tham dự những buổi tiệc toàn người lạ, bị một đám người nhìn như xem khỉ.
Luôn có ít nhất năm người theo dõi ta.
Có lẽ vì cái bóng của việc mất tích của ta quá lớn đối với mẫu thân, bà sợ ta lại lạc mất, nên giám sát ta như một tù nhân, thậm chí đi vệ sinh cũng phải có hai nàng hầu đi theo.
Hậu quả là ta cảm thấy không thoải mái.
Ta hiểu rằng mình không thể trở lại sa mạc nữa, cuộc đời này của ta định sẵn phải sống trong cung điện sâu thẳm của gia đình giàu có.
Ta cũng dần hiểu rõ ý đồ của Tần Diễm khi giữ ta lại Tây Viện, thuê người dạy ta quy tắc, và xoá bỏ những dấu vết của quá khứ trên người ta.
Dựa trên kinh nghiệm sống chung với phụ thân ta bấy lâu nay, nếu ông ấy biết ta từng lạc lối vào lầu xanh, có lẽ ông thà rằng ta chết ở bên ngoài còn hơn là nhận ta làm con gái.
Ông có bốn người con gái, thêm một không nhiều, bớt một không ít.
Nhưng mặt mũi thì chỉ có một, ông không thể bị mất mặt.
Mỗi khi có người hỏi về cuộc sống quá khứ của ta, ta lập tức cúi đầu bắt đầu lau nước mắt, mọi người cho rằng ta bị khơi dậy nỗi buồn, và rất tế nhị không hỏi thêm.
Tần Diễm đã dệt cho ta một quá khứ không thể chê vào đâu được.
Ta từng bị kẻ buôn người bắt cóc, sau đó được một cặp vợ chồng giàu có không có con nhận nuôi, người đó tình cờ là huynh trưởng của Trần Ma Ma.
Gia đình họ ít người, phu thê lại chuyên tâm vào việc lễ phật, bình thường không giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Sau khi phu thê người giàu có qua đời vì bệnh tật, ta đến kinh thành tìm người cô mà ta chưa bao giờ gặp mặt, tình cờ gặp Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương tình cờ thấy vết bớt đỏ trong lòng bàn tay ta, sau đó biết được rằng ta là đứa trẻ được mua về khi mới bốn tuổi, liền nghĩ đến cô bé mất tích của nhà họ Kỷ ngày xưa.
Sau một cuộc điều tra, cuối cùng xác nhận được thân phận của ta.
Quả là không thể chê vào đâu được.
Tần Diễm đã đến nhà họ Kỷ thăm ta vài lần.
You cannot copy content of this page
Bình luận